Không gian trong xe nhỏ hẹp, cô cả người đây vết máu, bị anh gắt gao ôm vào trong ngực không thể nhúc nhích.
“Đừng đi...” Thượng Quan Hạo khàn giọng nói, hơi thở nóng bỏng bao trùm tai cô, hắn nhíu mi thật sâu đầy thống khổ, giọng khàn khàn mang theo sự lo lắng và sợ hãi vô cùng: “Tần Mộc thật xin lỗi...”
Cánh tay hắn hơi dùng sức, lại run lên nhè nhẹ, sợ đánh mất cô.
Cứ như vậy, nặng hay nhẹ đều làm cô bị thương.
Trong lòng từng đợt đớn đau xẹt qua, khuôn mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, khó chịu đẩy anh ra khỏi người, nhưng thật phí công. Anh ôm rất chặt, cô dù không muốn cũng đành nhỏ giọng:
“Anh đứng lên đi, được không?” Cô nhíu mi, nhẹ giọng nói: “Tôi không cần anh, thật xin lỗi, anh để lên lầu nghỉ ngơi, đừng quay lại quấy rầy tôi, được không?”
Đối với người đàn ông này, cô đã quá tuyệt vọng, không không thể tin được, một chút cũng không dám.
Thượng Quan Hạo cũng không đi, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, tóc mai của cô. Cô run lên kịch liệt, muốn tránh xa anh, anh lại càng nhanh chóng giam cô trước mặt. Cô nổi giận đến bất đắc dĩ, lại tuyệt vọng thỏa hiệp, kịch liệt giãy dụa lại bị bắt ngồi im, cô ở trong lòng anh nhắm mắt lại, cảm giác bị anh hôn đến tê dại, chỉ đợi anh chấm dứt.
Màn đêm lạnh giá, ngoài đường sương rơi rét buốt.
Một chiếc xe dừng trước cửa nhà trọ rất lâu.
Đến khi trước cửa có một chiếc xe màu đen đi ra, càng lúc càng xa, người trong xe mới chú ý. Ngự quản gia mắt dừng lại trước tảng đá lớn Trữ mật tiểu khu,
mày nhíu sâu, do dự.
“Xem ra hắn thật sẽ đi tìm, nếu hắn đối với Tần Mộc đã không còn nghi ngờ, vậy khẳng định hắn nghi ngờ người thứ ba.” Người bên cạnh mặc đồng phục bảo vệ màu đen nói, quay sang xin chỉ thị của quản gia. “Thiếu gia, cái máy theo dõi kia là thông qua người bên kia đưa đến, một khi điều tra, chúng ta sẽ không lừa được bao lâu.”
“Thiết bị theo dõi phát ra ngoài rất ít, ở chợ hiếm thấy, một khi bị tra ra người sở hữu, như vậy những người có liên quan sẽ bị hoài nghi đầu tiên.
Mặc kệ là cảnh sát hay Thượng Quan Hạo cũng đều là kẻ không dễ bắt nạt. Mà ý của lão gia là, mặc kệ là ai, đều không được biết. Ngự gia là nơi không sạch sẽ, muốn giấu giếm đều có thể không chút giấu vết.
Ngự quản gia chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói ngươi mới tra ra được cô ta còn có một đứa con trai?”
“Là một đứa nhỏ bốn tuổi, năm đó cô ta ở Ngự gia mang thai đứa nhỏ.”
“Ừm…”
Ngự quản gia lấy khăn lụa xoa xoa mặt, có chút tò mò.
“Đem đứa nhỏ lại đây... Cũng mang cô ta lại đây.” Khuôn mặt hắn sầm lại dừng ở một nơi của tiêu khu, giọng khàn khàn nói, “Trước khi lão gia ra mặt, ta nói chuyện với cô ta trước.”
Gã bảo vệ kinh ngạc một chút, liền hiểu được ý tứ: “Vâng, tôi đã biết.”