Đôi mắt sắc của Ngự quản gia liếc nhìn Tiểu Mặc, thản nhiên nói: “Cô không nên kích động, đây chỉ là để bảo đảm, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra chúng tôi sẽ không làm tổn thương thằng bé. Nhưng cô có biết lão gia luôn làm việc một cách cẩn thận, có thể lấy được lời hứa của cô là điều tốt, nhưng chúng tôi vẫn không thể tin tưởng cô một cách vô điều được, cho nên đây chỉ là đề phòng thôi.”
Để đề phòng?
Cả người Tần Mộc Ngữ phát run, cho dù vừa bị bọ họ sỉ nhục và ép buộc cô đều có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này cô đã nhịn không nổi nữa.
“Tôi nói rồi tôi đồng ý... Tôi đã đáp ứng là sẽ thừa nhận chuyện đó rồi. Cho dù không phải do các người, chỉ bằng việc Ngự Phong Trì đã cứu con của tôi thì tôi cũng sẽ chấp nhận thay anh ta nhận tội. Tôi nói được thì làm được!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy: “Nhưng các người không tin có phải không? Lời hứa của tôi không đủ có phải không? Ngay từ đầu đã không tin, vì sao còn ép buộc tôi mở miệng nói đồng ý? Các người nắm trong tay sinh mệnh của thằng bé, bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm. Ông biết không nó mới chỉ có bốn tuổi, các người làm vậy với một đứa bé không cảm thấy xấu hổ sao? Không sợ bị báo ứng sao?”
Ngự quản gia lẳng lặng chờ đợi cô phát tiết xong, nhất thời lặng im, không phản bác được.
“Rất xin lỗi vì đã làm như vậy với con cô.” Hắn trầm giọng mở miệng, trong ánh mắt mang theo một tia tội lỗi: “Suy nghĩ của tôi có nói ra cũng vô dụng, tôi chỉ có
thể nói cho cô biết đây là ý của lão gia.”
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một đầu Tiểu Mặc một chút, ánh mắt Tiểu Mặc trong trẻo nhưng lạnh lùng, quay đầu lại ôm lấy chân Tần Mộc Ngữ, đề phòng nhìn hắn. Động tác của Ngự quản gia dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói: “Đợi chuyện này kết thúc Ngự gia sẽ bồi thường tất cả cho cô, cô không muốn còn quan hệ gì Thượng Quan Hạo có phải không? Ngự gia sẽ đưa cô ra nước ngoài, tương lai sau này của cô và đứa nhỏ đều không cần lo lắng.”
Tần Mộc Ngữ cười lạnh.
“Tương lai của tôi và thằng bé không cần các người định đoạt.” Cô cúi người ôm lấy Tiểu Mặc, run giọng nói: “Hơn nữa các người cũng không cần ở đây giả vờ làm người tốt, các người muốn đưa tôi đi thật ra là vì tôi và Ngự Phong Trì gặp nhau, không phải sao?”
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, khuôn mặt nhỏ của cô trong suốt, ánh mắt sắc bén như dao.
“Con cháu Ngự gia đều tôn quý hơn tất cả mọi người, ai cũng không thể chạm vào, không thể bị tổn thương, vì thì liền bảo vệ thật tốt đi, ai mà thấy con cháu bị tổn thương cũng đều như vậy.” Cô nhẹ nói xong một câu cuối cùng: “Về điểm này, các người coi như cũng không quá khốn nạn.”
Gai nhọn sắc bén của cô, đâm vào lòng người đàn ông ở trước mặt.
Sắc mặt Ngự quản gia am trầm đến đáng sợ, nhìn cô ôm đứa nhỏ đi xa, sự tích tụ trong lòng vẫn không thể giải toả.