Khế Ước Hào Môn

Chú có biết nhũ danh của mẹ là gì không?


trước sau

Thượng Quan Hạo ôm cô, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, giọng nói khàn khàn: “Trước hết em đừng đi ra ngoài...”

Lông mi thật dài của Tần Mộc Ngữ run rẩy, chậm rãi nâng lên, cách hơi thở của anh rất gần, cô cẩn thận nhìn anh, cánh môi nhợt nhạt nói ra mấy chữ: “Anh muốn làm gì?... Thượng Quan Hạo, chẳng lẽ anh muốn giam cầm tôi sao? Tôi cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ở trong căn phòng này, chờ anh tới sủng hạnh tôi, là vậy có phải không?”

Cô cười lạnh, cười hết sức thê lương, móng tay khảm sâu vào bên trong bộ âu phục màu đen của anh, lớp vải của quần áo bị nắm chặt tạo thành nếp nhăn đáng sợ!

“Đến cùng tôi vẫn là đồ chơi sao? Thượng Quan Hạo anh cho rằng mình có thể một tay che trời sao?... Anh cho rằng tôi giống như bốn năm trước bị anh nắm lấy nhược điểm ở trong tay, cho nên coi như bị anh cường bạo cũng không dám tố cáo anh có đúng không! Tôi nói cho anh biết Thượng Quan Hạo, chỉ cần Tần Mộc Ngữ tôi còn sống trên đời này, cho dù tôi có thân bại danh liệt cũng muốn anh phải nhận báo ứng!”

Mắt cô đỏ như máu, thật hận ngay lúc này không có con dao để tự tay giết chết anh!

Tâm tình vốn đang bình tĩnh của Thượng Quan Hạo bị mấy câu hét lớn của cô mà hoàn toàn đảo lộn, đôi mắt thâm trầm mang theo khí tức lãnh liệt, anh đỡ lấy cái chán của cô để cô ngồi ở đầu giường, giọng nói lạnh lùng: “Cô bây giờ lại bắt đầu làm ra vẻ thuần khiết liệt nữ có đúng không? Cũng bởi vì tối hôm qua tôi cường bạo cô?... Tần Mộc Ngữ, lúc mà trên người cô in đầy dấu vết của tôi leo lên giường của Lam Tử Kỳ, vì sao lúc đó không có suy nghĩ là mình không còn sạch sẽ?!”

Cô cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hô hấp hỗn loạn, cả người đều bị kích thích đến run rẩy kịch liệt.

“Biến thái... Anh chính là cái đồ biến thái!” Cổ họng cô có chút đau.

Thượng Quan Hạo vững vàng khống chế cô, trên người cô không có mặc đồ lót, chỉ mặc một chiếc váy mỏng bằng cotton, anh ôm cô lòng bàn tay nóng lên, gắt gao đè ép dục vọng, giọng nói của anh khàn khàn: “Đủ rồi!”

“Tần Mộc Ngữ cô nghe đây... Bây giờ tôi sẽ ra ngoài, đến căn hộ xem Tiểu Mặc thế nào, còn cô, không cho phép đi ra khỏi nơi này...” Anh cúi đầu, đỡ lấy trán của cô, “Tôi không muốn uy hiếp cô cũng không muốn ép buộc cô, cô ngoan ngoãn một chút, đừng tiếp tục chọc giận tôi giống như vừa rồi. Cho dù không phải tôi uống say, coi như tôi tỉnh táo cũng sẽ bị cô làm cho tôi muốn đối xử thô bạo với cô!”

Bàn tay vuốt lên mặt của cô, anh khàn giọng căn dặn: “Trên bàn có cơm trưa, em nghỉ ngơi thật tốt. Tôi cam đoan Tiểu Mặc sẽ
không có việc gì, thằng bé ngoan như vậy, thông minh như vậy... Nó sẽ không có việc gì.”

Tần Mộc Ngữ cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, nhìn anh cười lạnh.

“Tôi không cần cầm thú cam đoan cái gì với tôi, xin anh, cách xa con của tôi một chút.”

Mắt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo, đã bộc phát đến giới hạn.

Lại bị anh gắt gao đè ép, không bạo phát ra ngoài.

Môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, anh cũng không nói lời nào, chỉ là vuốt tóc của cô nhét cô nằm xuống, ưu nhã đứng dậy. Cô gái phía sau không ngoài dự đoán của anh chạy theo, anh lạnh lùng dừng bước, giữ chặt cổ tay cô gái đang muốn chạy ra cửa, sau đó giật cà vạt của mình xuống quấn quanh cổ tay cô, cô ra sức giãy dụa, anh từ phía sau ôm lấy toàn bộ cơ thể cô, đem cổ tay cô trói lại phía sau lưng!

Anh biết cô đau, nhưng vẫn dùng lực lớn nhất quấn cà vạt, sau đó ném cô xuống giường!

Khuôn mặt nhỏ nhắn ma sát với ga giường, cô đau đến nhắm mắt hít hơi thở, tuyệt vọng mà tái nhợt.

“Tôi không muốn lại đối xử với em như vậy...” Thượng Quan Hạo cũng trầm thấp thở hổn hển, ngón tay run nhè nhẹ, bên trong đôi mắt thâm trầm có sự tuyệt vọng đau đớn, chỉ vào cô nói, “Cho nên em đừng tiếp tục bức bách tôi, hiểu chưa?”

Nói xong anh liền dời ánh mắt, cuối cùng không thể nào nhìn cô thêm dù chỉ là một giây.

Chỉ cần nhìn lại một giây, anh ngay lập tức bị cảm giác tội ác trong lòng hung hăng bao phủ, lại không thể quay đầu lại!

Anh cầm chìa khoá lên, đi ra cửa, lần này, không tiếp tục khoá trái cửa lại.

Giờ phút này bên dưới khu nhà cao cấp ——

Một chiếc xe màu đen từ bên trong đi ra, không chú ý tới có một chiếc xe màu bạc ẩn núp sau bồn hoa ở bên kia đường, một cô gái thanh cao mỹ lệ ngồi ở bên trong, hiếu kì mà tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú bóng lưng đã đi xa của anh, phỏng đoán một cách tỉ mỉ. Cô ta ngước mắt nhìn thoáng qua khu nhà, cô cũng không biết anh còn có một căn nhà ở đây

Bên trong có cái gì? Có thể khiến anh cả đêm không về?

Giang Dĩnh tháo kính râm xuống, xuống xe cẩn thận nhìn phía trên lầu một chút, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện