Trong cửa, một cậu bé trong sáng kinh ngạc nhìn hắn, lùi về sau một bước.
Hai người cách một bước xa, Ngự Phong Trì nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu bé, bộ dạng tinh xảo xinh đẹp có chút giống cô, giống nhau như đúc, tay cầm tay nắm cửa có chút run, có một giọng nói ở trong lòng nhắc nhở hắn, đó là con của cô.
Ngự Phong Trì không tiếp tục bước tới gần, chỉ là chậm rãi ngồi xổm xuống, trong giọng nói có chút trầm thấp, nhẹ giọng nói: “Chú là Ngự Phong Trì, cháu tên là gì?”
Tiểu Mặc chắp tay sau lưng, cái miệng đỏ bừng hơi mở ra, nhẹ giọng nói: “Cháu tên Tần Tử Mặc, mẹ gọi cháu là Tiểu Mặc!”
Tần Tử Mặc.
Ngự Phong Trì phác hoạ cái tên này ở trong lòng, trong lòng ấm áp cùng cảm kích càng lúc càng lớn, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng, nở nụ cười, tiếp tục nói: “Có thể cho chú ôm một cái được không?”
Tiểu Mặc khẽ giật mình, đằng sau lưng bàn tay trắng nõn còn cầm ảnh chụp chung của chú trước mặt này với mẹ, cậu bé do dự một chút, đi đến trước mặt Ngự Phong Trì, chạm chóp mũi vào chóp mũi hắn, giọng nói trong vắt hỏi: “Chú là bạn từ thời còn đi học của mẹ cháu sao?”
Ngự Phong Trì gật đầu cái: “... Đúng vậy, bọn chú là bạn tốt.”
Lông mi dày đậm của Tiểu Mặc rủ xuống, có chút chậm chạp, lại có chút nhiệt tình vươn cánh tay nhỏ bé ra, đi khập khiễng ôm cổ của Ngự Phong Trì, dựa vào cổ hắn thì thầm nói: “Xin chào chú.”
Trong lòng Ngự Phong Trì run lên, vươn tay ôm lấy cậu bé, độ ấm và sự mềm mại trong ngực khiến cho người ta phát run.
Hắn rất ít ôm trẻ con, căn bản không biết đây loại cảm giác gì, có lẽ là ôm cũng khiến hắn sỡ hãi làm tổn thương cậu bé, cậu bé quả thật rất hiểu chuyện đến mức làm cho người khác đau lòng.
“Cháu hãy nói cho chú biết, mẹ đi đâu? Vì sao lại để cháu ở nhà một mình?” Sau khi làm quen với cậu bé, Ngự Phong Trì kiên nhẫn hỏi cậu.
Trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Mặc hiện lên sự tủi thân, ôm hắn, nói bằng giọng nói mềm mại: “Đêm qua mẹ giúp Tiểu Mặc đi lấy gấu bông, gấu bông là do chú cho Tiểu Mặc. Mẹ nói hôm nay bọn cháu sẽ lên máy bay rời đi, thế nhưng đến bây giờ mẹ vẫn chưa trở về...”
Ngự Phong Trì nhíu mày,
trái tim bị hung hăng siết chặt.
“Đi? Cô ấy muốn đi đâu?”
Cậu bé lắc đầu, cái miệng nhỏ đỏ bừng phun ra ba chữ: “Cháu không biết.”
Trong lòng Ngự Phong Trì có chút lo lắng, nhẹ nhàng an ủi cậu bé một chút, đứng dậy đi vào bên trong, quan sát sự bày bố ở bên trong, nhìn xem có đồ vật khả nghi hay không, cuối cùng cũng nhìn thấy di động của cô để trên bàn.
Hắn cầm lên nhìn, trên màn hình báo cuộc gọi nhỡ của vài số lạ, lập tức gọi lại mấy số.
Hắn đoán cô nhất định là đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới dùng số điện thoại lạ gọi điện thoại tới.
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu ùng ục rất nhỏ.
Ngự Phong Trì khẽ giật mình, quay đầu, chỉ nhìn thấy thân thể trắng nõn của Tiểu Mặt trốn sau ghế sô pha, đôi mắt to trong trẻo nhìn hắn, giống như là không muốn hắn phát hiện ra nơi phát ra âm thanh.
Hắn giống như ngay lập tức bừng tỉnh.
Cầm lấy điện thoại di động và chìa khoá, hắn cúi người ôm lấy cậu bé, tựa vào trán của cậu bé nói nhỏ: “Tiểu Mặc đói bụng có đúng không? Chú mang Tiểu Mặc ra ngoài ăn chút gì đó, chờ một lát nữa chú sẽ giúp Tiểu Mặc liên lạc với mẹ, được không?”
Tiểu Mặc đỏ mặt, không có cách nào giấu diếm nữa, gật gật đầu.
Ngự Phong Trì bế cậu bé, khoá cửa lại.
...
Một chiếc xe màu đen đỗ dưới lầu chung cư.
Thân thể Thượng Quan Hạo hơi cứng đờ vươn tay mở cửa đi xuống xe.
Tối hôm qua điên cuồng cả một đêm, có lẽ anh đã kiềm chế quá lâu, cũng có lẽ là bị cô kích thích quá mạnh, cho nên mới thô bạo giày vò cô cả một đêm, đến mức hai thể dường như nhập sau vào nhau và phẳng phất mùi của đối phương, bên trong sự giao hoà là sự đối đầu mạnh mẽ, cho nên cả hai đều bị thiệt hại.
Chỉ là thứ anh không nghĩ tới là cô sẽ để con ở nhà.
Lúc ấy cô đi ra từ bệnh viện, anh còn tưởng là...