Tiểu Mặc sốt ruột đến mức nước mắt đong đầy trong hốc mắt, nhưng có chết cũng không khóc, lớn tiếng hét to qua điện thoại: “Đồ xấu xa! Chú thả mẹ cháu ra! Không cho chú bắt nạt mẹ! Nếu không Tiểu Mặc sẽ cắn chết chú!”
Ngự Phong Trì nhíu mày càng chặt, tay vuốt ve tóc của cậu bé: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Mặc vẫn tiếp tục hét lớn, Ngự Phong Trì nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đẩy điện thoại trong tay cậu bé ra, đưa tới bên tai mình, nghe thấy rõ ràng âm thanh ở đầu bên kia, trong chốc lát đầu óc của hắn giống như nổ tung, khớp xương ngón tay vì dùng lực quá lớn mà trở nên trắng bệch.
Ngay cả khi không suy đoán, hắn cũng biết người đàn ông trong điện thoại là ai!
“Thượng Quan Hạo...” Hơi thở mong manh phả ra từ đôi môi mỏng, hắn nghiến răng gầm nhẹ, “Mẹ kiếp thằng khốn nạn!”
Ngắt điện thoại một cách đột ngột, hắn quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Tiểu Mặc: “Tiểu Mặc ngoan, mẹ không có việc gì, cháu hãy tin chú cô ấy không sao, bây giờ chú ngay lập tức đi tìm mẹ cháu, cháu...”
Hắn đột nhiên nhíu mày, hai tay giữ lấy bả vai của cậu bé, hô một tiếng: “Tiểu Mặc!”
Sắc mặt Tiểu Mặc tái nhợt đến dọa người, trên môi cũng không còn chút huyết sắc, dường như vô cùng khó thở, đôi mắt trong trẻo bắt đầu trở nên mơ hồ, vừa rồi còn là bộ dáng sinh khí dồi dào, bây giờ đã nhẹ nhàng dựa trên mặt bàn không có sức sống. Ngự Phong Trì bị doạ cho sợ hãi, theo bản năng sờ vào trán của cậu, lại sờ sờ trái tim của cậu bé, nhịp tim chậm đến dọa người.
“Tiểu Mặc... Tiểu Mặc, cháu sao vậy? Mau nói đi!” Hắn khẽ chủi rủa một tiếng “Chết tiệt”, vội vàng ôm lấy cậu bé!
“Tất cả tránh ra, tránh ra!” Hắn gầm nhẹ, bé cậu bé chạy ra khỏi nhà hàng.
Hắn không hề biết chút gì về tình trạng sức khoẻ của cậu bé, cậu bé rốt cuộc là phát bệnh hay vẫn là vì nhịn đói quá lâu nên tụt huyết áp dẫn đến ngất xỉu, thế nhưng giờ phút này không thể lo lắng bất cứ chuyện gì, hắn phải đem cậu bé đến bệnh viện trước, sau đó đi tìm Tần Mộc Ngữ!
Mọi thứ dường như nổ tung trong đầu, Ngự Phong Trì chặn một chiếc xe lại trực tiếp kéo lái xe ở trong xe ra, lấy tốc độ nhanh
như chớp mang theo đứa nhỏ ngồi vào bên trong, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, tôi mượn xe một lát, nhất định sẽ trả lại cho anh!”
Nói xong cũng nhanh chóng lái xe ra ngoài!
Hắn cố gắng tự suy nghĩ, suy nghĩ xem hiện tại Thượng Quan Hạo sẽ mang Tần Mộc Ngữ đến nơi nào, suốt bốn năm, hoá ra tên khốn nạn này vẫn như xưa!... Anh ta còn chưa tra tấn cô đủ hay sao? Hắn nhất định để anh ta thấy rõ ràng, Tần Mộc Ngữ không nợ anh ta, một chút cũng không nợ!
...
Ôm chặt cơ thể suy yếu của cô, vùi đầu vào cổ cô, không thể ngăn chặn mà bộc phát ra ngoài.
Thượng Quan Hạo đã tắt điện thoại di động kịp thời, nhưng không thể ngăn nổi sự ham muốn khi tên đã lên dây.
Anh ngẩng đầu, người ở dưới thân đã hoàn toàn bất tỉnh.
Đau đớn tột cùng, tủi nhục, sau khi cô gào thét phát tiết xong ngay lập tức cạn kiệt sức lực. Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo thiếu đi sức sống, bàn tay đỡ lấy cái trán, hận không thể xoá bỏ hoàn toàn những chuyện vừa xảy ra!
Anh không nghĩ tới điện thoại vẫn còn đang kết nối...
Anh không biết Tiểu Mặc vẫn còn nghe... Vậy mà anh lại để thằng bé nghe được những thứ đó...
Loại tội lỗi này, có lẽ anh có chết cũng không thể hoàn trả được.
“Thật xin lỗi...” giọng nói anh khàn đi, siết chặt nắm đấm, khớp tay có chút trắng bệch, cúi đầu nói bên tai cô, “Tần Mộc Ngữ thật xin lỗi... anh sai rồi...”
Vừa nghĩ tới còn chưa kịp trấn an cảm xúc của thằng bé, trái tim Thượng Quan Hạo lại bị hung hăng níu chặt lần nữa.
Anh đứng dậy, cả người lảo đảo, bị cảm giác tội lỗi vừa rồi đè chặt ngực anh không thể thở nổi, anh ôm lấy cô đặt ra giữa giường, dùng chăn đắp kín, cầm lấy chìa khoá trên tủ đầu giường.
Thân thể mạnh mẽ, chống ở hai bên người cô.