Trong quán trà ngày đông, anh nhíu mày kéo tay của cô, nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của cô.
“Thượng Quan Hạo, anh đừng tiếp tục đối xử với tôi như vậy... Tôi đã nói rồi anh không cần đền bù cho tôi vì những chuyện đó, tôi không muốn những thứ này... Tôi không biết rốt cuộc mục đích của anh là gì, nhưng tôi không nợ anh, anh đừng mơ tưởng có thể khống chế tôi như trước kia!... Tôi sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông có thể đối xử tàn nhẫn với tôi và con của tôi như vậy.”
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt, nhưng lại nói một cách nghiêm túc.
Thượng Quan Hạo cũng nhìn chằm chằm mắt của cô, trong mắt anh cuồn cuộn sóng lớn.
Anh cũng không muốn bàn luận với cô về chuyện quá khứ vào lúc này và ở ngay đây, nhưng cô lại trở nên kích động, cô đã đi ra cửa, anh không còn cách nào có thể giấu diếm.
“Anh cũng không muốn khống chế em...” Anh nhàn nhạt nói một câu, đôi môi mỏng sắc bén khẽ nhếch lên, chậm rãi lên tiếng, “Là em khống chế anh... Tần Mộc Ngữ, luôn luôn là em và thằng bé khống chế anh... Anh biết anh không có quyền nhận bất cứ thứ gì từ em và con, chứ đừng nói đến chuyện là khiến em yêu anh, vậy nếu như anh không chùn bước, chí ít còn có thể bù đắp, đúng không?”
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt hiện lên sự thống khổ: “Tôi không muốn...”
“Em có thể từ bỏ sao?” Giọng nói trầm thấp của Thượng Quan Hạo vang lên bên tai cô, “Tần Mộc Ngữ, từ khi còn nhỏ em đã bắt đầu sống lang bạt kỳ hồ, bây giờ em còn có con, nhưng em vẫn lưu lạc ở nơi không phải quê nhà của mình... Em cần ấm áp hơn bất cứ ai, em cần một nơi yên bình hơn bất cứ ai, không cần tiếp tục chạy ngược chạy xuôi...”
“Anh đừng ép tôi nữa!” Chóp mũi cô hơi chua xót, cô đã nhẫn nhịn từ ngày hôm qua nhưng đến lúc này không thể nhẫn nhịn được nữa, trong đôi mắt trong suốt của cô dâng lên tầng hơi nước, nhìn anh, “... Thượng Quan Hạo, là ai đã hại tôi ra nông nỗi này anh còn không rõ à? Không phải tôi không có nhà! Tôi đã từng có gia đình! Thế nhưng tất cả đều ly tán, chết hết rồi, tôi không còn cách nào khác! Cứ coi như đó là số mệnh của tôi, tôi chấp nhận! Nhưng bây giờ thì sao?! Bây giờ tôi chỉ muốn có một nơi
dừng chân để con của tôi không cần theo tôi đi khắp thế giới, nhưng vì sao cuối cùng luôn xảy ra những chuyện như thế này?! Cái gì tôi cũng không cần, anh đem sự khoẻ mạnh trả lại cho con của tôi, đem Tần Mộc Ngữ sạch sẽ đơn thuần trả lại cho tôi, là đủ rồi! Nhưng anh có thể cho tôi không?!!”
Trong quán trà hơi ồn ào, bởi vì tiếng gào thét nức nở của cô mà trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn về phía bọn họ.
Cô gái phương đông mảnh khảnh xinh đẹp, bả vai thon gầy rung lên, khóc đến run rẩy, mà khuôn mặt của người đàn ông Trung Quốc đẹp trai cao lớn bên cạnh cô tái nhợt, toàn thân căng cứng, trong đôi mắt bị sự đau đớn thiêu đốt.
—— Cái gì tôi cũng không cần.
—— Anh đem sự khoẻ mạnh trả lại cho con của tôi.
—— Anh đem Tần Mộc Ngữ sạch sẽ đơn thuần trả lại cho tôi, là đủ rồi!
Anh có thể cho tôi không?
Từng câu từng chữ giống như mũi dao nhọn đâm vào trái tim, sắc mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, ôm cô vào lòng, môi mỏng run nhè nhẹ, có chút luống cuống hôn lên trán của cô, mái tóc của cô, bàn tay anh run nhè nhẹ giữ chặt gáy của cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng khóc... Mộc Ngữ... Đừng khóc...”
Thân cao lớn của anh cứ cúi xuống ôm cô như vậy, dường như có làm gì cũng không thể ngăn nổi nước mắt của cô, cúi đầu hôn lên mắt của cô, thâm tình hôn những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp, nhiệt độ ấm áp bao phủ đôi mắt cô, thậm chí cô có thể cảm nhật được lưỡi của anh nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mi của cô.
Cô kìm nén tiếng thút thít, gắt gao đẩy bờ vai của anh, không cho anh tới quá gần.
“Đủ rồi... Đây là quán trà, anh đừng có quá phận!”
Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo cuồn cuộn bão táp, chất chứa một tình yêu nồng cháy, nếu như không phải đang ở trong quán trà, chỉ sợ rằng anh đã không thể không chế ôm chặt cô vào lòng, cho dù có dùng hạnh phúc của cả cuộc đời, đổi lấy một Tần Mộc Ngữ không còn thương tâm.