Thượng Quan Hạo đột nhiên hơi nhíu mi, anh đang cầm chặt cổ tay trái của cô, biết rõ cứ lôi kéo như vậy sẽ khiến miệng vết thương sau lưng cô phát đau, nhìn thấy cô có chút đau đớn, anh liền di chuyển xuống dưới, nắm lấy bàn tay cô.
“Đủ rồi.” Sắc mặt Thượng Quan Hạo hoàn toàn trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói, “Đừng kéo cô ấy nữa.”
“Là anh thôi đi!” Tần Mộc Ngữ đột nhiêu nhíu mày quát anh một tiếng, “Thượng Quan Hạo, là chính anh còn không sao nói rõ được! Những chuyện anh làm tôi không cần anh phải giải thích, chuyện của tôi mời anh cũng đừng nhúng tay vào, được chứ?!”
Cô ảo nào rút tay về, kìm nén cơn giận. Thực sự không hiểu, cô cùng bạn bè có qua lại thì làm sao có thể chọn giận anh, anh có cái quyền gì mà cấm quản?! Nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, nàng nhanh chóng chạy tới ôm lấy Tiểu Mặc đã bị hai người đàn ông này giương cung bạt kiếm dọa cho sợ tới mức đứng ngây người.
“Đừng làm loạn nữa… Bây giờ tôi trở về đã được chưa? Ngày mai tôi sẽ lập tức chuyển viện cho Tiểu Mặc, phẫu thuật thì ở đâu cũng có thể làm, anh không cần phải sai mấy tên vệ sĩ cả ngày cứ lảng vảng bám theo tôi, tôi không chịu nổi! Cô cắn môi ẩn nhẫn nói.
“Em dám!!!” Thượng Quan Hạo cũng chợt nổi giận, gầm nhẹ lên một tiếng, ánh mắt hung dữ đáng sợ nhìn cô chằm chằm.
Vừa nghe thấy nàng muốn chạy trốn, phải đi, muốn né tránh anh, cơn tức giận trong người anh liền phá nát lí trí mà bùng phát ra.
Tần Mộc Ngữ cũng hoảng sợ, chỉ là nói ra sự thật thôi, không nghĩ rằng lại chọc giận anh. Khuôn mặt thanh thuần cứng đờ lộ ra một tầng bất lực cùng sợ hãi, chỉ cảm thấy Tiểu Mặc ở trong lòng đã nức nở khóc.
Người đàn ông này đã thực sự hù dọa thằng bé!
“Anh…” Tần Mộc Ngữ cúng tức giận, “Thượng Quan Hạo, anh là đồ thần kinh!!”
Lửa giận trong người Thượng Quan Hạo dần dần lắng xuống, Tiểu Mặc khóc nức nở đã làm lí trí anh tỉnh táo, một sợ hãi hiện lên trong lòng, ánh mắt chợt mềm nhũn, muốn anh ủi con trai một chút.
“Tiểu Mặc… Tiểu Mặc, không có chuyện gì.” Tần Mộc Ngữ yêu thương vuốt ve mặt thằng bé, “Có nhiều người như vậy, anh ta sẽ không dám làm hại mẹ, cũng không ức hiếp Tiểu Mặc đâu! Tiểu Mặc, đừng khóc…”
Tiểu Mặc không ngờ bọn họ sẽ làm loạn lên như vậy, hai người đàn ông với hai ánh mắt hừng hực
muốn đánh nhau đã thực sự dọa thằng bé sợ.
“Thật có lỗi…” Tần Mộc Ngữ toát mồ hôi toàn thân, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thẳng Thượng Quan Hạo, “Tôi phải đi.”
Cô bỏ lại bữa tiệc, lập tức lau nước mắt cho con trai, dẫn ra ngoài cửa.
Con ngươi Thượng Quan Hạo hiện lên một tia vô cùng áy náy, xoay người bước đi nhanh chóng đuổi kịp. Bóng đêm bên ngoài có chút lạnh lẽo thê lương, anh lại phát hiện cô không hề có ý muốn trở về cùng anh, ngược lại, thật ra là đi đến mở cửa xe của Ngự Phong Trì.
“Em muôn trở về bệnh viện hay là muốn về nhà cùng cậu ta?” Thượng Quan Hạo kìm nén cơn ghen đang âm ỉ cháy trong lồng ngực, trầm giọng lạnh lùng hỏi.
“Liên quan gì đến anh!” Tần Mộc Ngữ tức giận cãi lại một câu, bế con trai đặt vào ghế sau.
Con ngươi Thượng Quan Hạo hiện lên một tia đau nhức, chậm rãi nói: “Tần Mộc Ngữ, anh cho rằng chuyện giữa hai chúng ta đã đủ rõ ràng, anh nợ em, anh sẽ dùng hết sức để bù đắp lại cho em, cả cho đứa nhỏ nữa. Anh đã cho rằng sau bao nhiêu vất vả để tìm kiếm cơ hội, em cũng đã dần dần chấp nhạn anh… Thế nhưng từ đầu tới cuối trong lòng em cũng chỉ có một người, em chưa hề rung động một chút nào, có đúng không?”
Tần Mộc Ngữ bị nhưng lời nói của anh làm rối loạn đầu óc, ánh mắt trong suốt nâng lên, hiện lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, mở miệng nói: “Tôi không muốn để ý đến anh. Đêm nay anh không tỉnh táo, chờ anh bình thường lại rồi sẽ nói chuyện sau. Còn nữa, tôi không lên xe của anh là vì đêm nay Ngự Phong Trì uống rượu, anh ấy không thể lái xe, tôi muốn đưa anh ấy về! Anh không cần phải bá đạo như vậy khiến cho mọi người nghĩ tôi đang làm chuyện xấu có được không?!”
Thượng Quan Hạo thật sự bị bệnh rất nặng! Từ trước đến nay anh ta đều miên man suy nghĩ đến quyền lợi đối với phụ nữ, cho nên giờ phút này mới ở đây mà nói năng lung tung loạn xạ cái gì không biết?!!