Hết giờ học, Trần Mặc Nhiễm vốn phải về, nhưng không biết vì sao lại nhắn tin cho Liễu Hạ Niên bảo nàng có chuyện không về được.
Liễu Hạ Niên nhận được tin nhắn, nghĩ Trần Mặc Nhiễm bận đến tối nên không đi đón nàng ngay, nàng định làm xong việc mới ghé trường học.
Liễu Hạ Niên đang bề bộn rất nhiều việc, Phương Hồng Quân và vợ đang ngồi đối diện nàng, Phương Hồng Quân vừa nhìn tài liệu báo cáo cổ phần của công ty, vừa nghe vợ nói, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi, vội vàng chạy tới, mang theo một bộ mặt không tín nhiệm mà nghiêm túc chất vấn nàng: "Tiểu Niên, con đang làm gì thế, cổ phần của bá bá ... Sao lại ... Con sao có thể nói chuyển toàn bộ cho con chứ?"
Liễu Hạ Niên xếp văn kiện lại để qua một bên, tháo mắt kính xuống, nàng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Phương Hồng Quân, thầm nghĩ, chỉ cần liên quan đến tiền, nguyên lai ai nấy cũng tràn ngập phòng bị như thế.
Nàng đưa giấy chuyển nhượng cho Phương Hồng Quân xem, trên đó có chữ ký của các cổ đông, báo tin cổ phần của Phương Hồng Quân trong công ty đã chuyển nhượng toàn bộ sang cho Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên trở thành cổ đông mới bèn lấy thân phận của một cổ đông yêu cầu được đọc sổ sách hai năm qua của công ty.
Phương Hồng Quân nghe nàng nói thế cũng chẳng hiểu gì cả, Phương bá mẫu dù sao cũng có học thức, trên mặt bà hiện rõ chữ bất mãn, bà nói: "Tiểu Niên, bá bá tin tưởng con mới nhờ con làm giúp chuyện này, chúng ta cũng không muốn gì nhiều cả, chỉ cần lấy tiền lại là được rồi, sao con phải làm lớn chuyện thế chứ? Cổ phần công ty là cái gì, ta tuy là nữ nhân không hiểu được nó, nhưng con cũng không thể khi dễ chúng ta không biết được a."
Liễu Hạ Niên chống tay lên trán, cúi đầu cười khổ. Ngẩng đầu lên nàng cố mỉm cười, tựa lưng vào lưng ghế, khủy tay để hờ lên tay ghế, hai tay khoanh trước ngực, nàng đáp: "Bá bá, con đã nói rồi, nếu bá bá tin con thì mọi chuyện sẽ rất đơn giản, khi con lấy thân phận của một cổ đông để xem sổ sách của công ty thì bọn họ chắc chắn sẽ không cho con xem, con có thể mượn cớ này để thưa ra tòa, đương nhiên bọn họ cũng không phải ngốc tử, sẽ đàm phán với chúng ta để dàn xếp ổn thoả. Đến lúc đó thì chúng ta nêu yêu cầu của mình ra, cơ hội thực hiện được sẽ cao hơn một chút."
Liễu Hạ Niên giải thích nhiều như vậy nhưng sự cảnh giới trên mặt hai vợ chồng vẫn không hết. Liễu Hạ Niên cảm thấy bất lực, đúng lúc đó Hàn Phượng gõ cửa đem trà đến, nàng nói: "Trà pha xong rồi đây?"
Liễu Hạ Niên đưa tay nhận trà, nàng nói: "Vất vả cho chị quá."
Hàn Phượng cẩn thận để tách trà xuống trước mặt hai vợ chồng, mỉm cười với họ.
Phương Hồng Quân không liếc nhìn nàng một cái, chỉ nhìn chằm chằm mặt Liễu Hạ Niên, cứ như muốn nhìn ra tâm tư nào đó trên mặt nàng.
Liễu Hạ Niên cảm thấy đầu hơi nhức, nàng ngồi thẳng người dậy, nói: "Bá bá, bá mẫu, chuyện này chỉ để uy hiếp bên kia mà thôi, thực tế con không thực sự nhận cổ phần công ty của hai người, cổ phần vẫn còn là của cả hai, tiền lấy được cũng là của cả hai. Con chỉ đóng vai trò là người ra mặt mà thôi."
Hai người nhìn nhau, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý với Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên tựa vào lưng ghế thật mạnh, nhắm mắt lại. Một đôi tay ấm áp đặt trên vai nàng, nhẹ nhàng mát xa nơi đó. Liễu Hạ Niên nhắm mắt lại, khẽ nói: "Phượng tỷ, chị có thấy em dùng chiêu này để giúp có thấp hèn quá không?"
"Nữ luật sư không phải đã có đáp án rồi sao?" Phượng tỷ ấn bả vai của nàng, cười đáp.
"Khó trách có người luôn nói, cái không thể thiếu trên thế giới này là sự yêu thương lẫn nhau, thiếu nó cuộc sống sẽ thật vô vị. Vì sao lại là em chứ?" Liễu Hạ Niên ngẩng đầu nhìn Hàn Phượng, Hàn Phượng xoa trán nàng, đáp: "Bởi vì em là Liễu Hạ Niên."
Liễu Hạ Niên cười khẽ.
Hàn Phượng như nhớ ra gì đó, nàng hỏi: "Tiểu Niên gần đây có phải đang yêu ai không?"
Liễu Hạ Niên nhướng lông mày, khẽ hỏi: "Vì sao chị lại hỏi vậy?"
"Vì ánh mắt của em tràn ngập