Chiều mới có chuyến bay, bay đến Bắc Kinh đã gần chạng vạng. Liễu Hạ Niên tính toán thời gian về đến nhà chắc cũng sáu bảy giờ, về trước soạn đồ ra, tắm rửa một cái, sau đó ra ngoài ăn một bữa chúc mừng.
Trần Mặc Nhiễm dù đã ngồi máy bay vài lần nhưng vẫn không thể thích ứng. Nhưng lần này có Liễu Hạ Niên ở cạnh, dựa vào Liễu Hạ Niên liền thấy máy bay chẳng khác gì hỏa tiễn. Trần Mặc Nhiễm cảm thấy khoảng cách sẽ bị rút ngắn lại theo sự phát triển của xã hội. Khi xưa lúc về Trữ Ba cũng tốn ít nhất hai ngày.
Bây giờ những cái ngăn cách mình và Liễu Hạ Niên càng ngày càng ít, gia đình không là vấn đề, ít nhất họ cũng biết Liễu Hạ Niên rồi, nàng tin chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ sẽ hiểu Liễu Hạ Niên là một người có thể dựa vào. Khoảng cách cũng không còn là vấn đề, từ Bắc Kinh đến Trữ Ba cũng tốn có hai giờ, không cần phải lo lắng về sau bị khoảng cách địa lý chia ly nữa, quanh năm suốt tháng vẫn thấy được mặt nhau. Kinh tế cũng không là vấn đề, Liễu Hạ Niên có tiền, mình tuy rằng không có tiền, nhưng sẽ cố gắng đi kiếm, làm một bé Chiêu Tài miêu, chứ không phải là một bé phì miêu bị Liễu Hạ Niên nuôi phì nữa.
Liễu Hạ Niên nói không thể dựa vào nàng cả đời, nàng không thể trở thành cột trụ của Trần Mặc Nhiễm. Liễu Hạ Niên khuyên Trần Mặc Nhiễm nên suy nghĩ cho tương lai một chút, phấn đấu thành một người tự lập.
Kinh tế độc lập, chuyện này về sau hãy nói. Lúc trước sợ cha mẹ phản đối kỳ thật là vì cô chưa tự lập được, cô không có tiền cô nói muốn tự lập thì có ích gì.
Lần này từ nhà về lại khiến Trần Mặc Nhiễm quyết tâm muốn hảo hảo học tập, mỗi ngày đều cố gắng, làm một thanh niên ưu tú trong chủ nghĩa xã hội khoa học. Nhưng Trần Mặc Nhiễm lại phát hiện mình chưa tính đến khi ra xã hội, nàng chỉ muốn ở mãi trong trường học, tốt nhất cả đời cứ ở trong đây đi. Ít ra ở nơi đây chỉ có các kỳ thi mới khiến nàng đau đầu. Liễu Hạ Niên từng nói với Trần Mặc Nhiễm là thi tốt sẽ có lợi cho tấm bằng đại học của Trần Mặc Nhiễm sau này. Cũng có thể làm giảm áp lực cho nàng, trong ba năm đại học, trong nhà sẽ không bức hôn, ba năm sau tốt nghiệp đã là lão bà, khi đó trong nhà cũng không thể xem nàng là tiểu hài tử nữa, nên tất nhiên sẽ can thiệp vào hôn nhân của nàng.
Khi đó Trần Mặc Nhiễm vẫn kiên quyết cự tuyệt, không chịu nhân nhượng. Bây giờ lại cảm thấy nhân sinh không thể không có một mục tiêu cho riêng mình, khi còn nhỏ cha mẹ luôn giúp đỡ mình, thấy bọn họ chạy đâu liền chạy theo đến đó, rất nhàn hạ. Bây giờ bản thân phải tự bước đi trên con đường riêng, con đường mà mình phải tự đi, không phải vì người khác, chỉ cần vì tương lai của mình và Liễu Hạ Niên.
Tuy rằng Trần Mặc Nhiễm không nói cho Liễu Hạ Niên nghe quyết định của mình, nhưng trong lòng đã rất quyết tâm.
Khai giảng không bao lâu, Trần Mặc Nhiễm chạy ù đến gặp chủ nhiệm lớp mà trước nay nàng gặp như chuột thấy mèo, cắm đầu cắm cổ mà trốn. Khi đến phòng làm việc của hắn, lão nhân gần năm mươi tuổi đang chơi giải đố, không biết Trần Mặc Nhiễm đến. Trần Mặc Nhiễm đứng trước bàn làm việc, hơi xấu hổ. Chờ chủ nhiệm lớp thua, lấy lại tinh thần, mới phát hiện trước bàn làm việc của mình có một tiểu nữ sinh đứng đó, xem ra đã đứng chờ thật lâu.
Lập tức đóng máy tính, dọn lại bàn, hắn hỏi: "Bạn trẻ, có chuyện gì sao?"
"À, lão sư, em chỉ muốn hỏi thăm về kỳ thi sắp tới." Trần Mặc Nhiễm khẽ nói, có chút ít e lệ, vì thành tích của nàng vốn không tốt, việc này nàng tự hiểu. Thi lên cao học nghe những đàn anh đàn chị bảo là còn đáng sợ hơn thi đại học khiến mặt Trần Mặc Nhiễm xám lại. Những ngày gian khổ năm cấp ba cực hình đến mức nằm mơ nàng đều thấy trước mắt hiện lên một đám con số, khi đó chẳng còn bao nhiêu ngày nữa đã đến kỳ thi đại học.
... Trần Mặc Nhiễm, con phải cố mà thi đậu vào đại học ...
... Trần Mặc Nhiễm, con phải cố lên, nếu xuống cao đẳng thì tốn nhiều học phí lắm a ...
Trần Mặc Nhiễm khi đó liều chết thi đậu vào đại học, hơn nữa nhờ rất lớn vào may mắn. Có lẽ do hàng ngày đều thắp hương xin tổ tông mười tám đời ở trên trời phù hộ, mới có được thành tích mà nàng không ngờ như thế.
Nhớ lại chuyện khi xưa luôn khiến nàng hết hồn.
Bây giờ Trần Mặc Nhiễm biết, những ngày gian khổ trước mặt sẽ càng gian nan hơn. Nàng cũng đã suy nghĩ vài ngày rồi mới quyết định. Thi lên cao học là lựa chọn mà nàng đã rất chắc chắn. Nàng chọn nó là vì mình, cũng vì Liễu Hạ Niên. Có được mỗi bằng cử nhân tiếng Trung thì làm được gì. Trần Mặc Nhiễm luôn tự hỏi, làm lão sư thậm chí lương còn kém hơn so với những cử nhân chính qui. Chỉ có thi cao học mới có thể làm tăng giá trị của nàng.
Trần Mặc Nhiễm nghĩ, cho dù trước mắt rất tăm tối, nhưng vẫn nên thử một lần.
Chủ nhiệm lớp rõ ràng không ngờ có người hỏi anh ta việc thi cao học. Trong trường rất ít người có ý muốn này, ngay cả một phần trăm còn chưa tới. Càng về sau, mọi người cảm thấy thi cao học chỉ có ngốc tử mới đâm đầu mà thi, không kiếm được việc làm thì cứ về cho mẹ cha nuôi, hoặc làm thành phần ăn bám của xã hội cũng được. Trong bầu không khí đậm chất tri thức ở Bắc Kinh, sở giáo dục có vẻ chỉ là một khu trường học sa đọa trong mắt mọi người.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô bé còn rất non nớt này, quần áo hàng hiệu, có vài thứ chỉ có dùng tiền mới có thể tạo nên giá trị, giống như một con gà được tân trang thành phượng hoàng. Người như vậy bình thường chịu khổ không nổi, vì những người đó luôn có đường lui, phía sau có rất nhiều người chờ họ quay đầu lại, từ bỏ kỳ thi cao học vất vả, lo hưởng thụ nhân sinh thôi. Chỉ có sinh viên nghèo mới chịu được khổ, trước giờ việc đó chưa bao giờ sai.
"Em muốn