Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cùng lúc đó, tại nhà cũ Tư gia.
Lão phu nhân đang uống trà trong phòng khách.
Tần Nhược Hi và một cổ đông lớn khác vội vào phòng.
"Sao hai người lại đến đây?" Lão phu nhân day day trán, thần sắc có chút mệt mỏi.
Cũng không biết vì sao, cả hôm nay bà luôn thấy bồn chồn bất an.
Lúc này Tần Nhược Hi và một cổ đông lâu năm tới đây, khiến bà không khỏi cảm thấy có dự cảm không lành.
Tần Nhược Hi nhìn thoáng qua cổ đông kia, người đó khó xử nhìn cô ta: "Nhược Hi tiểu thư, hay là cô nói đi!"
Tần Nhược Hi do dự một lát, châm chước tìm từ, cuối cùng lên tiếng: "Bà nội, con có chuyện quan trọng cần trao đổi cùng bà, nhưng mong bà khi nghe xong... cần phải bảo trọng thân thể, nhất định không được kích động quá mức..."
Lão phu nhân nghe vậy, tức khắc nhíu mày: "Là việc gì? Nghiêm trọng lắm sao?"
"Là..." Tần Nhược Hi hít sâu một hơi: "Là A Cửu, anh ấy xảy ra chuyện rồi..."
Sắc mặt lão phu nhân tức khắc liền thay đổi, vội vàng hỏi: "Tiểu Cửu? Tiểu Cửu bị sao vậy?"
Tần Nhược Hi trầm giọng: "Đoàn người của A Cửu bị một thế lực không rõ chặn ở nước B, Hứa Dịch phát tín hiệu cầu cứu, bảo chúng ta nhanh chóng tìm cách cứu viện. Không ngờ lai lịch của thế lực kia không nhỏ, nhóm người A Cửu đã bị vây chặt, chúng ta không xác định được phương hướng cụ thể của họ. Tin tức của Hứa Dịch cũng đã bị gián đoạn, đã bị thiết bị nhiễu sóng chặn lại, hiện tại... chúng ta đã hoàn toàn mất tin tức của bên đó rồi..."
Liên lạc đã bị cắt đứt, sống chết không rõ, tuy rằng lo lão phu nhân chịu không nổi, nhưng chuyện lớn như vậy, họ không dám gạt bà.
Lão phu nhân vội bật dậy, nhưng tin tức này quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bà mới đứng được nửa chừng đã lảo đảo ngã xuống bất tỉnh.
"Bà nội!"
"Lão phu nhân!"
Lão phu nhân đột nhiên té xỉu, phòng khách trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Tần Nhược Hi vừa sai quản gia