Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản đỡ Giang Yên Nhiên, luồng lách qua đám người đang hò hét muốn ra ngoài.
Cô chắc chắn đã gặp qua cô gái kia, chỉ là không nhớ rõ mà thôi, chờ về nhà sẽ ngẫm lại sau.
Diệp Oản Oản vừa đỡ Giang Yên Nhiên vừa suy nghĩ, lúc đi ngang qua quầy bar, lại bị một nhóm người chặn lại.
Diệp Oản Oản cũng không chú ý, trực tiếp muốn lách qua.
Chỉ là cô mới chuyển hướng, cũng bị bên kia chặn lại.
Lặp lại vài lần như thế, Diệp Oản Oản phát hiện có gì không đúng rồi, cố ý sao?
Diệp Oản Oản ngẩng đầu, nhìn nhóm người đang ngăn cô lại.
Cầm đầu là một công tử mặc một bộ trang phục Armani cao cấp, bởi vì túng dục quá độ nên tròng mắt vẩn đục vô thần, đang nhìn cô như đánh giá một con mồi.
Phía sau hắn ta còn có vài ngược mặc vest đen, khí chất không giống vệ sĩ bình thường, hẳn là hộ vệ được huấn luyện của thế gia nào đó.
"Chậc, thật xinh..."
Công tử kia kinh diễm, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ánh mắt như rắn độc muốn liếʍ ɭáρ con mồi, khiến người khác ghê tởm không thôi.
Bên cạnh hắn ta còn có một người có khuôn mặt vô cùng hèn, tai khỉ mỏ chuột, mặc đồ đen, tóc vàng, đắc ý xoa xoa tay: "Tôi đã nói không tồi mà! Thiếu gia, sao tôi có thể lừa ngài được!"
Tóc vàng nói xong, ngạo mạn nhìn Diệp Oản Oản: "Mĩ nữ, Trần thiếu của chúng tôi muốn mời cô uống rượu! Mời!"
Diệp Oản Oản hờ hững lướt qua những người đó: "Xin lỗi, không có hứng thú."
Thấy cô dám cự tuyệt, tóc vàng ngẩn người: "Cô biết thiếu gia nhà tôi là ai không?"
Quán bar này là tài sản của Trần gia, chưa ai tới đây dám từ chối Trần thiếu cả, trừ phi mắt mù mới không biết họ.
Trên mặt Diệp Oản Oản vẫn không có biểu cảm gì: "Tôi phải biết anh ta sao?"
Vẻ hờ hững của Diệp Oản Oản chọc giận tóc vàng: "Thiếu gia nhà tôi chính là