Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản nhớ ra, hình như Hàn Thiên Vũ đã từng nói với cô chuyện này, chỉ là gần đây bận quá cho nên cô đã quên mất.
"Tôi... Anh chắc sao? Chắc chắn tôi từng cá cược với chị Hâm như thế?" Diệp Oản Oản vẫn không cách nào tin được.
Hàn Thiên Vũ gật đầu: "Đương nhiên, hơn nữa khắc sâu ấn tượng, lúc ấy chị Hâm còn bị cậu trêu đến đỏ mặt!"
Diệp Oản Oản: "..."
Hàn Thiên Vũ tránh Kiều Khả Hâm, nhỏ giọng an ủi cô: "Nhưng mà không sao, khả năng đoạt giải của chị Hâm vô cùng thấp!"
Nói thấp đã là nói tránh, mọi người đều cảm thấy không thể nào. Dù bộ phim này đắc khách, nhưng dạng phim thương mại rất khó để lấy giải.
Vốn dĩ cô cũng không dám chắc chắn, nhưng rất nhiều chuyện đã chứng thức quỹ đạo phát triển của kiếp này giống như kiếp trước.
Thật mệt tim mà!
Cô làm sao thu lại tiền đặt cược đây?
Cũng tại mày hết! Đều tại mày hết! Do mày không chịu nghe bảo bảo nói!
"Ồ, hai người thầm thì cái gì đó?" Kiều Khả Hâm bất mãn hỏi.
"Khụ, không có gì không có gì." Hàn Thiên Vũ vội ngồi thẳng người.
Diệp Oản Oản cũng lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy rằng nội tâm đã nháo nhào không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ chỉ mong Kiều Khả Hâm quên chuyện đó...
Kiều Khả Hâm chống cằm cười nói: "Ai, thật đáng tiếc, kì thật tôi rất mong thắng giải, như vậy tôi có thể quang minh chính đại hôn tiểu ca ca đoán mệnh rồi."
Mẹ...
Diệp Oản Oản muốn đập đầu chết đi cho xong.
Nghe Kiều Khả Hâm càng ngày càng xưng hô thân mật, trên trán Hàn Thiên Vũ hiện vài vạch đen, chị lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi người ta là tiểu ca ca?"
Dưới tâm tình bi thương không thôi của Diệp Oản Oản, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu, hai MC phấn khởi nói một đoạn dài chúc mừng buổi lễ, sau đó là biểu diễn, tiếp nữa là phần trao giải.
"Chúng ta sắp tiến vào giai đoạn quan trọng nhất của ngày hôm nay rồi. Giải thưởng đầu tiên chúng tôi muốn vinh danh là