Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cô... cô... cô!" Tư Minh Lễ chỉ Diệp Oản Oản, nhất thời không biết phải nói gì.
"Ông chú tư, ông ỷ vào thân phận trưởng bối của mình, hoàn toàn không đặt chủ mẫu Tư gia vào mắt. Tôi có thể dựa vào đó để suy ra, ông cũng coi thường gia chủ Tư gia được không?" Diệp Oản Oản lạnh giọng.
"Cô nói bậy!" Tư Minh Lễ cả kinh, Diệp Oản Oản này chỉ dùng vài ba câu chụp lên đầu ông ta một cái mũ như thế...
Giờ phút này, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Oản Oản.
Thấy Diệp Oản Oản dùng loại thời điểm này để phô trương uy thế, Tư Minh Vinh bất mãn nhíu mày.
Tư Minh Lễ thu diễm tâm trạng, lạnh nhạt nói: "Ý của tôi là, các vị trưởng lão đang xử lí việc quan trọng, sao có thể cho phép một cô gái như cô tùy tiện chen chân vào!"
Diệp Oản Oản vẫn đứng trước mặt che chắn cho Hứa Dịch, không đổi sắc mặt, nói: "Hứa quản gia cũng không phải nội gian, tôi tin những gì anh ta nói là thật!"
Hứa Dịch ngơ ngác nhìn Diệp Oản Oản, kinh ngạc không thôi. Anh ta không ngờ người duy nhất đứng ra nói đỡ cho mình lại là Diệp Oản Oản...
Nghe Diệp Oản Oản không biết nặng nhẹ đứng ra nói đỡ giúp nội gian, sắc mặt của các trưởng lão nhất thời đều trở nên khó coi.
Tần Nhược Hi đứng trong nhóm người, khóe môi vô hình có một ý cười lạnh giá.
Con đàn bà này thật ngu xuẩn, lại vì một nội gian mang trọng tội mà công khai đối lập với toàn bộ Tư gia. Cô ta thật muốn xem kết quả của vở hài kịch này sẽ ra sao.
Thần sắc thẹn quá hóa giận của Tư Minh Lễ đột nhiên hóa thành một nụ cười châm chọc, không nhanh không chậm nhìn Diệp Oản Oản: "Cô tin Hứa Dịch không phải nội gian, những gì cậu ta nói