Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ngày thường Chu Văn Bân tác oai tác quái ở công ty, nhiều người đã sớm không vừa lòng, đặc biệt là nhân viên dưới tầng chót, ai nấy đều căm hận hành vi của ông ta đến xương tủy, chỉ là ngại bối cảnh của Cung Húc nên không ai dám bàn tán mà thôi.
Hiện giờ Chu Văn Bân bị Cung Húc đá văng, mọi người chỉ cảm thấy ông ta bị vậy là xứng. Nhìn ông ta làm bộ làm tịch, tất cả mọi người đều khinh thường ra mặt, xì xào bàn tán.
"Tuy không hiểu vì sao Cung Húc làm thế, nhưng Chu Văn Bân thật ghê tởm, công lao khổ lao? Móc tim móc phổi? Ai cho ông ta can đảm nói thế?"
"Còn không phải sao! Từ khi kí hợp đồng với Cung Húc, ông ta ỷ vào đùi vàng này hoành hành ngang ngược, ức hiếp nhân viên, nhận đút lót, hố không ít nghệ sĩ!"
"Báo ứng! Ông ta cũng có ngày này! Không có người chống lưng, xem ông ta còn kiêu ngạo thế nào nữa!"
Cung Húc liếc ông ta, con ngươi xẹt qua một tia lạnh giá, cười nhạt một tiếng: "Chu Văn Bân, đừng ở đây giả vờ bán thảm, ông lợi dụng tôi bao nhiêu chẳng lẽ ông còn không rõ? Ông thật sự cho rằng tôi là một tên ngốc lắm tiền tùy ý để ông đùa bỡn sao?"
Chu Văn Bân sửng người, mồ hôi túa ra như mưa. Lần đầu tiên ông ta biết, đại thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh, không học vấn không nghề nghiệp này không phải là tên ngốc có thể tùy tiện lừa gạt.
Chu Văn Bân bắt đầu luống cuống: "Cung Húc... Cung Húc, cậu không thể làm vậy... Không thể..."
Mấy năm nay thăng tiến quá thuận lợi, vì thế ông ta càng thêm hống hách, đắc tội không ít người. Chử Hồng Quang luôn muốn đuổi ông ta ra khỏi công ty, nếu mất đi chỗ dựa Cung Húc này, ông ta không thể tưởng tượng được kết cục của mình...
Cung Húc vốn không phải là người nhẫn nại, lãng phí nhiều thời gian như vậy đã tới