Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Đút thuốc bằng cách nào


trước sau

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Nghe nói cô gái kia khăng khăng ngăn cản ông chủ phẫu thuật?" Lưu Ảnh nén giận hỏi.

Tần Nhược Hi thở dài: "Diệp tiểu thư cũng vì cơ thể A Cửu..."

Nhìn vẻ bất đắc dĩ của Tần Nhược Hi, bàn tay của Lưu Ảnh càng siết chặt hơn: "Vì cơ thể ông chủ cái gì! Nhược Hi tiểu thư, tôi đã biết hết rồi, cuộc trò chuyện vừa rồi tôi cũng đã nghe hết. Ông chủ cần được phẫu thuật trong vòng ba tháng, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cô gái kia lại kiên quyết ngăn ông chủ phẫu thuật, rõ ràng muốn hại chết ngài ấy!

Tần Nhược Hi an ủi cậu ta: "Nói không chừng Diệp tiểu thư thật sự có thể giúp A Cửu khỏe lại, như vậy cũng tốt..."

Lưu Ảnh tức đến bật cười, trầm giọng nói: "Ha, giúp ông chủ khỏe lại? Nhược Hi tiểu thư, cô biết vì sao sức khỏe ông chủ yếu như bây giờ không? Đều bị cô gái kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô ta chỉ hận ông chủ không chết đi, sao có thể giúp ông chủ điều trị?

Cứ xem như cô ta không có ý đồ gì đi, vậy cô ta có năng lực gì có thể khiến ông chủ khỏe lại? Hiện tại cô ta còn dám ngang nhiên nhúng tay vào công việc của công ty! Cô ta có tư cách gì!"

.....

Diệp Oản Oản cầm tài liệu lên lầu.

Lúc đẩy cửa phòng, quả nhiên Tư Dạ Hàn đã ngoan ngoãn nằm trên giường.

Tâm trạng của Diệp Oản Oản hòa hoãn đi không ít, cô kéo ghế dựa tới cạnh thành giường.

Tư Dạ Hàn chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: "Ngồi cạnh anh."

Nghe vậy, trong lòng Diệp Oản Oản bổng run lên. Cô lườm anh một cái. Không phải cô đang ngồi cạnh anh sao? Kéo cả ghế dựa tới luôn đấy!

Nhưng theo giọng điệu của Tư Dạ Hàn, bên cạnh chính là trên giường ấy.

"Anh không ngủ được." Tư Dạ Hàn nói.

Nghe tới đây, Diệp Oản Oản không còn lời gì để nói nữa. Cô vén chăn, ngồi xuống cạnh anh.

"Như vậy được chưa?" Diệp Oản Oản hỏi.

Tư Dạ Hàn: "Nằm xuống càng tốt."

Diệp Oản Oản cạn ngôn: "..."

"Không được, em muốn xem qua tài liệu này, sau đó chỉnh

sửa một chút. Anh ngủ đi, lúc anh thức dậy chắc em sẽ sửa xong rồi, đến lúc đó em tóm tắt lại rồi đọc cho anh nghe." Diệp Oản Oản trả lời, cắt đứt ý niệm của anh.

Đối mặt với vẻ nghiêm túc của cô gái, Tư Dạ Hàn rất bất đắc dĩ.

"Từ từ, anh phải uống thuốc đã. Tuy đã hạ sốt, nhưng bệnh cảm của anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi, cẩn thận lại bệnh nữa!" Diệp Oản Oản vội xuống giường, thuần thục lấy thuốc ra.

Diệp Oản Oản cầm thuốc và nước tới giường. Nhưng Tư Dạ Hàn không nhận lấy, chỉ dõi theo động tác của cô.

"Lại làm sao vậy?" Diệp Oản Oản nhíu mày.

Ánh mắt Tư Dạ Hàn hơi động, đột nhiên chậm rãi hỏi: "Lần anh hôn mê, em đút thuốc cho anh kiểu gì?"

Diệp Oản Oản đầu tiên là sửng sốt, sau đó vành tai có hơi nóng lên, ngại ngùng nhét ly nước vào tay anh: "Em dùng biện pháp mạnh được chưa!"

Cô phát hiện Tư Dạ Hàn càng ngày càng khó chơi rồi nha! Vẻ cao lãnh thường ngày đi đâu mất rồi?

Lần trước cô dùng miệng đút thuốc là vì tình huống bắt buộc thôi đó!

Vất vả lắm mới chờ Tư Dạ Hàn chìm vào giấc ngủ, Diệp Oản Oản dựa vào thành giường, hoảng hốt nhìn chằm chằm tài liệu tuyệt mật kia.

Quả thật trước giờ Tư Dạ Hàn không phòng bị cô gì cả, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động xen vào công việc của anh, vì vậy ý nghĩa cũng khác nhau hoàn toàn.

Diệp Oản Oản ngồi một hồi lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi mở tài liệu kia ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện