Editor: Hạ Tần
Reup: Mèo Tai Cụp
Nhìn Tạ Thanh Nghiên khoe xe khoe du thuyền khoe phi cơ trên bảng tin, Lăng Vi lại có chút hoài nghi về nhân sinh, người luôn cảm thấy bản thân rất giàu có như cô, kể từ bây giờ sẽ bắt đầu ghét người giàu.
Cấp bậc này của Tạ Thanh Nghiên đã không còn gọi là khoe giàu nữa, mà chính xác hơn chỉ là thông báo một tiếng!
Một người rõ ràng trông có vẻ ngọc thụ lâm phong, khí phách hiên ngang, kết quả vừa đăng bảng tin lại biến thành ma quỷ, ngoài ra lời nói và hành động lại y như người ngoài hành tinh rớt xuống vậy, Lăng Vi cảm thấy anh có thể sống sót đến bây giờ, đoán chừng là do tổ tiên tích đức, hoặc nhờ của cải bịt miệng người đời, cho nên mới không có ai dám tìm anh diệt khẩu.
Lăng Vi suy đoán, số WeChat này của anh có thể là số riêng, bạn bè ở bên trong chắc đều là “Đám bạn chó mèo của anh”, nếu là số di động dùng cho công việc, đoán chừng sẽ không có ai trong thương giới dám tới tìm anh bàn chuyện làm ăn đâu.
Sau khi trải qua nửa tiếng làm nhục thị giác, Lăng Vi dứt khoát thoát khỏi WeChat, bảng tin của Tạ Thanh Nghiên giống như có độc vậy, rõ ràng bị chói đến mù mắt, nhưng vẫn nhịn không được muốn tiếp tục lướt xuống xem, muốn xem anh rốt cuộc có thể khoe đến trình độ nào! Dù sao cũng có rất nhiều thứ người bình thường chưa từng nghe qua, hơn nữa chắc là những người bạn kia của anh có cùng suy nghĩ như cô, cho nên mới có thể vừa mắng cay mắt, vừa tiếp tục chịu bị đầu độc.
Lăng Vi không thả tim, cũng không có bình luận, tạm thời cô có chút không muốn có tiếp xúc quá nhiều với thể loại “Ma quỷ” như thế này.
Nhưng mà, sau khi tìm hiểu bảng tin của Tạ Thanh Nghiên xong, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.
Một tuần sau, Lăng Vi mang theo Trần Tiểu Nhược, túi lớn túi nhỏ đi tới khu phố quay phim.
Lăng Vi đóng vai Như phi, phối hợp diễn với nữ chính không ít, cho nên cô không thể có mặt quá trễ, mà Bạch Hiểu Liên đóng vai nha hoàn của cô, cũng nên đến cùng thời gian với cô.
Mặc dù lúc này bên ngoài Lăng Vi là một người mới, nhưng linh hồn đã là một bà già rành đời, đối với quy trình làm việc của đoàn phim cũng rất quen thuộc, ngày đầu tiên vào đoàn thì đã mang theo quà tặng chuẩn bị trước đó, lén lút đi tặng hết một vòng, không chỉ diễn viên, mà ngay cả chuyên viên trang điểm, nhân viên phối đồ, đội ekip cũng không bỏ qua.
Mặc dù không phải là thứ quý giá gì, nhưng có mấy cái này, ngày sau chắc hẳn sẽ lượt bỏ đi một số phiền toái không cần thiết, vốn dĩ những việc này nên để người đại diện chuẩn bị giúp, nhưng giai đoạn này cô cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
Trần Tiểu Nhược đi theo bên cạnh cô học tập rất nghiêm túc, cô ấy muốn làm bản thân sớm trưởng thành hơn một chút, để có thể chia sẻ một ít việc với Lăng Vi.
“Chị Vi, về sau mấy việc vặt này để em làm đi, em biết mà, con người của em không có bản lĩnh lớn, nhưng nhìn mặt đoán ý thì vẫn là có thể làm được.
”
Lăng Vi nghe xong, cố ý chọc ghẹo cô, “A, vậy em cảm thấy bây giờ tâm trạng của chị là tốt hay xấu?”
Trần Tiểu Nhược nghiêng đầu nghiêm túc nghiên cứu một hồi, cũng không có kết quả, mới thành thật trả lời: “Em không biết.
”
“Không phải biết nhìn mặt đoán ý sao? Sao lại nhìn không ra?” Lăng Vi chèn ép cô, thấy cô xấu hổ đến đỏ mặt, vừa cảm thấy trêu vui, vừa an ủi nói: “Những việc này không gấp, em vừa mới đi làm, từ từ mà học, đừng nóng vội, cho dù em học không được, chỉ cần em tình nguyện đi theo chị, chị sẽ không bỏ rơi em.
”
Trần Tiểu Nhược gật đầu như trống bỏi, “Chị Vi, cả đời này em đều đi theo chị.
”
Lăng Vi cảm khái, nghĩ thầm tuổi trẻ thật tốt, có thể dễ dàng treo từ cả đời ở ngoài miệng mà không cố kỵ gì cả, nhưng càng lớn tuổi, càng hiểu rõ trọng lượng của hai từ này, thì sẽ càng thêm khó nói ra.
“Được rồi, em cứ đi theo chị cả đời, chị để em làm người đại diện cho chị, để em kiếm một đống tiền lớn, để em đứng trên đỉnh cao của đời người.
”
Trần Tiểu Nhược mừng rỡ như nhặt được vàng, tiếp tục đi theo sau nhỏ giọng tám chuyện với cô: “Chị Vi, bạch liên hoa kia vẫn chưa có mặt, nghe nói chị Triệu đã xin đoàn phim nghỉ rồi, đợi thêm mấy ngày nữa mới đến.
”
“Vẫn chưa vào đoàn đã xin nghỉ? Xem ra cô ta rất không vừa lòng với nhân vật này rồi nha.
” Lăng Vi cảm khái.
Trần Tiểu Nhược che miệng cười, “Cô ta có thể thích được sao? Ngày thường nhìn thấy chúng ta đều bày ra bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, bây giờ lại phải làm nha hoàn cho chị, chắc là cô ta tức muốn hộc máu luôn rồi.
”
“Chỉ có thể nói chị và cô ta rất có duyên phận.
”
“Nghiệt duyên thì đúng hơn!”
Ngay trong ngày hai người vào đoàn thì liền vào khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp trước, điều kiện của khách sạn cũng không tệ lắm, nhưng đối với người đã từng ở qua khách sạn từ năm sao trở lên như Lăng Vi mà nói, vẫn có cảm giác thua kém một chút, hơn nữa còn là hai người một phòng, nhưng trong giai đoạn hiện nay, cô cũng không thể kén cá chọn canh, muốn được đãi ngộ tốt thì phải nỗ lực bò lên trên.
Lăng Vi đi qua chào hỏi đạo diễn Quách Khải xong, sau đó tới chỗ phó đạo diễn ở bên kia lãnh lịch diễn của Như phi, ngay khi chính thức dàn xếp mọi thứ ở đoàn phim xong, sau đó chính là vừa học thuộc kịch bản, vừa làm quen với các diễn viên khác.
Nam nữ diễn viên chính trong《 Cung Tường Liễu 》 đều là ngôi sao nổi tiếng, rất phô trương, có phòng nghỉ và phòng hóa trang chuyên biệt, người ra ra vào vào rất đông, rất có mặt mũi.
Loại đãi ngộ này, đời trước Lăng Vi cũng đã từng hưởng thụ qua rồi, đến nơi nào cũng có người nâng, tiền hô hậu ủng, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt, tuyệt đến mức làm người ta dễ dàng bị đánh mất chính mình, quên hết tất cả.
Lăng Vi đi qua chào hỏi nữ chính Lam Nhược, sau khi Lam Nhược hỏi tên cô xong liền bày ra bộ dáng lạnh lùng, Lăng Vi rất biết điều nói tạm biệt rồi rời đi.
Ra ngoài rồi, Trần Tiểu Nhược tức giận đến mức lệch cả mũi, “Chị, từ đầu đến cuối chị ta đều nhìn chúng ta có nửa con mắt!”
Lăng Vi cười: “Em phải nhìn cho cẩn thận, đừng tức giận, tính cách của Lam Nhược là như vậy, có chút lạnh nhạt, nhưng cô ấy tuyệt đối là người có thể kết giao.
”
“Phải không, nhưng vừa rồi chị ta cũng đâu muốn nói chuyện với chị.
” Trần Tiểu Nhược nửa tin nửa ngờ nói.
“Cô ấy hỏi tên của chị, chứng tỏ cô ấy sẽ nhớ kỹ, có đôi khi nhìn người, không thể chỉ nhìn bề ngoài.
” Lúc nói lời này, cô bỗng nhiên nhớ ngay tới Tạ Thanh Nghiên, anh ta cũng là một tên quái nhân không thể nhìn bề ngoài nha!
“Chị Vi, chị hình như rất quen thuộc chị ấy.
”
“Bởi vì lúc trước chị nghiêm túc làm việc.
” Kỳ thật là do đời trước cô và Lam Nhược có chút giao tình.
Trần Tiểu Nhược cảm thấy bản thân phải học lại một khóa, khi tiến vào đoàn phim, nhân viên phải có chút hiểu biết.
Lại nhìn về phía Lăng Vi, trong mắt Trần Tiểu Nhược tràn ngập vẻ sùng bái, “Chị Vi, chị thật lợi hại, về sau chắc chắn có