“Cậu dựa vào miếng giẻ lau rồi.”Quán cơm Hạng Tây làm có rất nhiều khách, bồi bàn chào hỏi liên tiếp đại hiệp nữ hiệp anh hùng một trận, quán cơm lại bật ca khúc chủ đề lồng trong bộ phim võ hiệp, rất có không khí.
Trình Bác Diễn ăn cũng không nhiều, sau khi phát sốt thì tinh thần cũng không quá tốt, cổ họng cũng khô rát, ngày nào cũng nói không ngừng từ sáng đến tối, cũng may Lâm Hách với Tống Nhất rất phối hợp, biết Trình Bác Diễn từ lúc đi học đã không có hứng thú gì với bữa ăn cơm chung, vì thế hai người họ cũng không bảo uống rượu, mục đích chính là ăn cơm, buôn dưa lê bán dưa chuột, hơn tám giờ ăn cũng nhiều rồi.
Lúc tính tiền Trình Bác Diễn nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, một bữa ăn này, Hạng Tây chạy ra chạy vào rất nhiều lần, quét dọn vệ sinh, lau bàn, dọn bát đũa gì đó.
Chân Hạng Tây có thể đi lại bình thường rồi, nhưng với cái kiểu công việc của cậu hiện giờ, chạy tới chạy lui không nghỉ ngơi, cứ như thế thì chân sẽ không chịu được.
Tính xong tiền rời quán cơm, Trình Bác Diễn cũng không thấy Hạng Tây, Lâm Hách lái xe tới, Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ: “Hai người đi trước đi, tôi còn chút việc.”
“Hả?” Tống Nhất sững sờ, “Không phải cậu khó chịu muốn nhanh chóng về ngủ sao?”
“Tôi……..” Trình Bác Diễn giơ tay chỉ tiệm cơm, “Muốn tìm người nói mấy câu.”
“Ai thế?” Lâm Hách mở cửa xe, “Trong quán cơm à?”
“Ừ, một…..bệnh nhân,” Trình Bác Diễn chần chừ một chút, “Là thằng nhóc lần trước tôi nói với cậu ấy.”
“Cái thằng gọi cậu là ‘anh’ ấy hả?” Lâm Hách hơi ngạc nhiên, “Ở đây? Làm việc à?”
“Ừ,” Trình Bác Diễn gật đầu, “Chân nó còn đóng đinh, tôi thấy thằng nhóc ấy chạy tới chạy lui lâu quá……..Hai người đi trước đi, tí nữa tôi sẽ gọi xe về.”
“Trái tim người thầy thuốc kìa!” Tống Nhất mở cửa xe, “Bác Diễn cậu thật không giống bình thường, cậu vốn là cái loại người thể hiện vô cùng rõ ‘chuyện không liên quan đến tôi’ cơ.”
“Bình thường cậu ta là thế mà,” Lâm Hách chậc một tiếng, “Lúc cấp ba thấy cậu ta thế thôi, tôi chưa nói cho cậu biết à, leo núi đụng phải ông lão mập ngã chảy đầy máu, dọa ngu người cả đám, Bác Diễn còn cõng người xuống núi, sau khi xuống núi thì chân mỏi nửa giờ không đi đường được luôn.”
“Ôi thật là………” Tống Nhất cảm thán.
“Chỉ có một mình tôi là con trai tôi không cõng thì ai cõng,” Trình Bác Diễn thở dài, đẩy Tống Nhất lên xe đóng cửa lại, “Được rồi hai người về nhà trò chuyện đi.”
Hạng Tây vẫn cảm thấy có công việc đàng hoàng rất tốt, cậu muốn có một công việc, nhưng trước mắt công việc này có hơi không thích ứng được.
Cửa sau quán cơm có mấy cái thùng rác lớn, cậu phải thu dọn rác đưa đến đây, nước canh nước đồ ăn gì đó đổ hết vào một cái thùng, còn cái khác thì đổ vào thùng khác, không cẩn thận làm bẩn hết giày, Đàm Tiểu Khang đưa cho cậu cầm hai bộ bao tay vệ sinh, đeo vào bỏ ra chưa được hai lần cũng không biết mất tiêu đâu rồi.
Đang bận trước mấy cái thùng rác thì Hạng Tây nghe thấy bên cạnh có người đi tới, cậu đoán là người ta muốn đi nhà vệ sinh nhưng đi sai đường, cũng không xoay đầu lại nói một câu: “Đại hiệp muốn bế quan tu luyện sao, phòng bế quan ở…….”
Chưa nói xong thì người này đã giẫm vào vũng nước, hô một tiếng: “Này! Bế quan cái gì!”
“Anh?” Hạng Tây kinh ngạc xoay đầu lại, nhìn thấy Trình Bác Diễn đang cau mày cúi đầu nhìn giày mình, cậu cầm miếng giẻ lau chạy qua, “Để em lau cho……..Sao anh lại chạy đến đây? Nhà vệ sinh bên kia kìa!”
“Để tôi tự lau,” Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây quỳ xuống muốn lau giày cho anh, nhanh chân bước về sau, đưa tay ra lấy miếng giẻ lau, “Anh…….Ơ? Này!”
“………Em nói rồi để em lau cho,” Hạng Tây thấy tay anh vừa đụng phải giẻ lau thì rụt tay về, lập tức vui vẻ, “Chỗ này không có dịch khử trùng đâu.”
“Đừng lau nữa, cậu đứng dậy,” Trình Bác Diễn bắt lấy cánh tay cậu kéo dậy, “Chân cậu không chịu được lực như thế đâu, không phải tôi nói với cậu về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng à!”
“Anh nói không chạy trốn không ăn vạ, em làm theo rồi mà,” Hạng Tây cười cười, mắc cái giẻ lau sang một bên, “Đây là công việc của em đó.”
“Cậu nghỉ ngơi trước rồi làm việc, bây giờ công việc của cậu cứ chạy ra chạy vào không ngừng, vậy là không được,” Trình Bác Diễn cau mày, “Cậu làm ở đây bao lâu rồi? Cậu thế này là không được, ngày mai đi bệnh viện chụp phim……..”
“Anh ơi anh, bác sĩ Trình,” Hạng Tây cười ngắt lời anh, “Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm, em không nghĩ tới anh sẽ đặc biệt chạy đến đây nói chuyện cái chân em đâu.”
“Đừng nói nhảm nữa, không cần cảm ơn,” Trình Bác Diễn có chút bất đắc dĩ, “Bác sĩ nào thấy bệnh nhân mình thế này cũng lo thôi.”
“Em phải làm việc chứ, không làm lấy gì ăn giờ, em còn phải trả tiền cho anh nữa.” Hạng Tây nói.
“Ngừng!” Trình Bác Diễn lập tức chỉ cậu, “Tôi không ép cậu trả tiền, đây không phải là lý đo.”
“Anh ơi, em không giống mấy bệnh nhân khác,” Hạng Tây thở dài, cảm thấy không cách nào giải thích rõ ràng cho Trình Bác Diễn hiểu, “Trong tay em không có nhiều tiền, không kiếm tiền không chống đỡ được lâu, ai nuôi em giờ?”
“Ba……cậu đâu? Không có mẹ thật?” Trình Bác Diễn nghe thấy câu nói này, không thể không suy nghĩ lại những lời nói dối kia của Hạng Tây, đến cùng là thật hay giả hay thật bao nhiêu giả bao nhiêu?
“Bây giờ chỉ có mình em thôi, từ trước giờ không có ba mẹ,” Hạng Tây khẽ dựa vào tường, “Nếu em không trộm cắp không lừa gạt không ăn cướp, thì chỉ thế này mới nuôi được mình.”
“Cậu dựa vào miếng giẻ lau rồi.” Trình Bác Diễn vốn muốn nói cái khác, nhưng cái dựa khẽ này của Hạng Tây vừa vặn dựa vào cái giẻ lau, anh thật sự không chịu được.
“Hả? Bác sĩ Trình có đôi lúc em thật…….” Hạng Tây đưa tay ra sau lưng lấy ra cái giẻ lau đặt bên cạnh, “Chịu không nổi cái bệnh của anh.”
“Trên người tôi có bệnh gì tôi cũng chịu không được,” Trình Bác Diễn cau mày, ngừng một chút nói thử một câu, “Hay là…….cậu nói cái mặt dây chuyền là của cậu nhỉ? Nếu cậu chắc nó là của cậu, tôi có thể tìm người giúp cậu định giá……….”
“Không được! Không không không không không,” Hạng Tây lập tức gấp lên, huơ tay lắc một trận, “Anh ơi, đừng mà! Đừng đừng đừng đừng, cái mặt dây chuyền đó không được đụng vào không được đụng vào!”
“Không đụng không đụng không đụng,” Trình Bác Diễn thấy cậu gấp gáp như thế cũng liên tục nói, “Cậu không muốn thì tôi sẽ không đụng vào cái mặt dây chuyền của cậu, chỉ là cho cậu một ý kiến.”
“Cái mặt dây chuyền đó không thể đụng vào thật, nó là………vật rất quan trọng đối với em.” Hạng Tây cúi đầu xuống.
Trình Bác Diễn không nói gì, anh quan tâm tới bệnh nhân đúng là không phải giả, nhưng Hạng Tây đúng là làm anh hơi đau đầu, từ lúc xuất hiện thì thật thật giả giả cứ như sương mù dày đặc vậy, mà từ nét mặt với ngôn ngữ tay chân thì không phân biệt được, vẫn cứ là thật thà chân thành như thế.
Trình Bác Diễn nguyện ý tin tưởng trước mắt Hạng Tây nói thật, với điều kiện tiên quyết là anh không nghĩ Hạng Tây cũng từng làm bộ dáng không đành lòng nói cha cậu bị bệnh.
“Em sẽ chú ý mà,” Hạng Tây im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên nói, “Em sẽ cố gắng không chạy, em sẽ đi bộ để làm việc, em chắc chắc sẽ chú ý đó, nói thật chứ trước giờ chưa từng có ai quan tâm em như thế, em cảm ơn anh nhiều lắm, bác sĩ Trình, em chắc chắn sẽ chú ý.”
Trình Bác Diễn nhìn cậu chằm chằm cậu trong chốc lát: “Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không, đau hay rát gì đó, thì đến bệnh viện tìm tôi, hoặc là gọi điện cho tôi cũng được……..Bỏ đi cậu có việc thì đến thẳng đó tìm tôi, cái điện thoại của cậu không chịu được đâu, nhặt được à?”
“Thằng bạn không dùng nữa đưa cho em,” Hạng Tây cười lên, “Em mà có tiền lương tháng này rồi sẽ đi mua một cái, vài ngày nữa thôi.”
Sau khi Trình Bác Diễn rời đi, Hạng Tây đứng bên cạnh thùng rác đứng một lát rồi mới tiếp tục thu dọn rác cho xong, sau đó vào phòng bếp xem có gì cần giúp không.
Rất cảm động.
Trình Bác Diễn là người tốt.
Dù Trình Bác Diễn làm thế là do đạo đức nghề nghiệp hoặc là đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ ép buộc, nhưng đối với Hạng Tây mà nói, có người đặc biệt chạy tới nói cậu biết phải chú ý vết thương trên chân, cậu cảm thấy trong lòng ấm không chịu được.
Tối đến lúc thu dọn lại bị trưởng ca nói mấy lần chậm chạp quá cậu cũng không để ý.
Trở về chỗ Đàm Tiểu Khang thì cũng đã gần 12 giờ rồi, cậu cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, chân cũng không cảm thấy gì khó chịu, nhưng bình thường cậu lên lầu toàn là chạy lên, hôm nay lại đi từng bậc từng bước một, Trình Bác Diễn đã nói rồi mà, phải chú ý.
Đàm Tiểu Khang chưa đưa chìa khóa cho cậu, mỗi lần cậu về đều phải gõ cửa, sau đó chờ Đàm Tiểu Khang bò từ trên giường xuống mở cửa cho.
Cậu cũng không hỏi lấy chìa khóa của Đàm Tiểu Khang, chỉ ở tạm thôi mà, nhưng ở mấy ngày cảm thấy nên thương lương với Đàm Tiểu Khang về chuyện ở lâu dài.
Khu này là khu dân cư cũ, tiền thuê phòng rẻ, cậu vốn nghĩ sau khi thu xếp ổn thỏa thì hỏi thăm xem gần đây có căn nào thích hợp không, tự mình thuê một căn.
Kết quả sau hai ngày đi dạo lòng vòng, Hạng Tây phát hiện chuyện buồn, cả căn nhà một phòng ngủ cũng vài trăm một tháng, cậu không trả nổi.
Căn hộ một phòng ngủ là căn có phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp và phòng vệ sinh liền nhau. Trừ phòng vệ sinh và phòng bếp ra, thì không có phân biệt giữa phòng khách và phòng ngủ.Mặc dù rất không tình nguyện, cậu vẫn cân nhắc đến chuyện thuê nhà cùng Đàm Tiểu Khang, đương nhiên, còn phải có sự đồng ý của Đàm Tiểu Khang mới được.
“Thương lượng với mày một chuyện.” Hạng Tây tắm rửa xong, mặc cái quần thể thao vào phòng ngủ, quần thể thao là Trình Bác Diễn mua cho cậu, vừa mềm vừa dày, mặc vào vô cùng dễ chịu, tối nào về cậu cũng mặc.
“Nói đi, chuyện gì?” Đàm Tiểu Khang từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới.
“Chuyện là, thì, mày thuê căn này bao nhiêu tiền thế?” Hạng Tây hỏi, “Hai ngày nay tao có đi nghe ngóng một chút, gần đây không có căn nào……..”
“Muốn ở lại à?” Đàm Tiểu Khang duỗi lưng một cái, “Căn này là trong tay người khác cho thuê, người đó cho thuê sớm, giao hai năm tiền nhà, cho nên mới rẻ.”
“Hay là…….” Hạng Tây ngập ngừng nói, nói thật từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng cùng ai thương lượng, cái này cần xin người ta, cậu chưa từng xin bao giờ, mặc dù lên tiếng lừa gạt treo trên miệng chữ “xin” không ít lần, nhưng không giống bây giờ.
“Mày ở thì cứ ở đi,” Đàm Tiểu Khang cười lên, duỗi tay ra sờ lưng cậu, lại vỗ vỗ, “Còn thương lượng với tao cái gì, cứ ở đi!”
“Tao nói là, tiền thuê bao nhiêu, chúng ta có thể chia đôi.” Hạng Tây tránh một chút, cậu rất phiền Đàm Tiểu Khang thế này, nói chuyện không treo lên thân người ta thì cũng lấy tay sờ sờ.
“Tiền thuê mày không cần biết, tao vừa trả nửa năm rồi.” Đàm Tiểu Khang nói, vỗ vỗ giường, “Mày không ngủ à?”
“Ngủ,” Hạng Tây lên giường, nằm ở chỗ bên trong, “Ý tao là, nếu tao ở lại, thời gian không ngắn, tiền thuê tiền điện nước mấy cái đó………”
“Tiểu Triển,” Đàm Tiểu Khang xích lại bên cậu, sờ cánh tay cậu, “Bây giờ trong tay mày không có nhiều, chuyện tiền nong cứ để qua một bên trước, nếu là người khác thì tao không dễ nói vậy đâu, nhưng mà mày không giống thế, hai ta có quan hệ gì chứ, đúng không?”
“Hai ta có quan hệ gì chứ?” Hạng Tây giơ tay lên, mấy cái sờ của Đàm Tiểu Khang làm cậu nổi hết cả da gà, “Láng giềng thôi.”
“Dùng từ
này xa cách quá đi,” Đàm Tiểu Khang chậc một tiếng, nghiêng người sang, nửa người sắp đè lên người cậu, “Tiểu Triển………”
“Đàm Tiểu Khang!” Hạng Tây bật người dậy, chặn cái tay đang chui vào chăn cậu của Đàm Tiểu Khang lại, “Đm mày bị bệnh gì vậy!”
Đàm Tiểu Khang sửng sốt rồi cười rộ lên, trở tay bắt lấy tay cậu: “Mày bị sao thế, tao thích mày thì có bệnh gì chứ?”
“** ông nội mày.” Hạng Tây rút tay ra, xốc chăn lên muốn nhảy xuống giường.
“Thì ** đi,” Đàm Tiểu Khang thu lại nụ cười, bỗng giơ chân lên cản người Hạng Tây, sau đó nắm lấy tay cậu kéo một cái, “Để tao xem mày ** thế nào.”
Mặc dù Hạng Tây thấy mình làm việc ở quán cơm cánh tay cánh chân không có ảnh hưởng gì, nhưng bị Đàm Tiểu Khang kéo một cái như thế, cậu mới phát hiện mình đúng là người vẫn còn đóng cái đinh nằm giường ba tháng, thế mà bị kéo một cái ngã xuống giường.
Không đợi cậu ngồi dậy, Đàm Tiểu Khang đã bước một chân qua người cậu đè lại.
“Tao chỉ muốn sờ mày một chút,” Đàm Tiểu Khang đè tay cậu lại, nằm rạp xuống chôn mặt trong cổ cậu, âm thanh thấp mà gấp gáp, “Để anh trai sờ chút, tốt xấu gì cũng giới thiệu công việc cho cậu rồi, còn cho cậu ở lại, đừng để tôi làm mấy việc đó không công chứ.”
“Cút mẹ mày đi đồ điên!” Hạng Tây gào lên một tiếng, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng Đàm Tiểu Khang khỏe hơn cậu, đè cậu không động đậy gì được, nghe thấy tiếng thở dốc của Đàm Tiểu Khang bên tai mình, cậu quả thực tức đến nổ phổi, “Má nó mày cũng làm việc khốn nạn lợi dụng người ta gặp khó khăn, đừng có mà nói tao không biết thân biết phận, má nó mày cũng không kém gì tao đâu, cút mẹ mày đi! Chỉ vậy thôi mà mày còn nói với tao làm không với chả công, nếu là tao đm tao cũng buồn nôn!”
“**!” Đàm Tiểu Khang bỗng chống người lên, tát một cái lên mặt Hạng Tây, “Mày đang ảo tưởng có chú Bình che chở mày đấy à? Phát điên cái gì! Hôm đây ông đây làm mày mày tin không!”
“Làm đi!” Hạng Tây chỉ vào hắn, “Đàm Tiểu Khang, hôm nay tao xem bản lĩnh mày to thế nào! Hạng Tây tao lớn thế này chưa từng sợ ai, nếu hôm nay mày không làm chết tao, ông đây sẽ không cho mày ra khỏi cánh cửa này đâu!”
“Mày tưởng tao sợ mày à? Phát điên với tao?” Đàm Tiểu Khang trừng cậu.
“Không sợ mày thử coi,” Hạng Tây híp con mắt lại, “Tao trước giờ nói lời độc ác nào tao nói là tao làm.”
Đàm Tiểu Khang nhìn cậu chằm chằm rất lâu, cuối cùng ngón tay nhanh chóng chỉ vào mắt cậu: “Hạng Tây, đừng tưởng ông đây không biết là mày đang trốn chú Bình.”
Hạng Tây cười lạnh một tiếng không nói gì.
Đàm Tiểu Khang cũng không nói thêm, buông cậu ra nhảy xuống giường, mặc quần áo vào, lại lấy điện thoại Hạng Tây để trên bàn bỏ vào túi, đá cửa phòng ngủ đi ra.
Hạng Tây cũng nhảy xuống giường, lúc tới bên cánh cửa thì nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, khóa trái phòng ngủ lại.
Cậu quay người chuẩn bị đi lấy ghế phá cửa thì nghe thêm một tiếng cửa sắt ngoài phòng ngủ cũng vang lên, nhốt luôn cậu.
“*** mẹ mày.” Hạng Tây cắn răng chửi một câu.
Căn nhà Đàm Tiểu Khang thuê có hai gian, một gian Đàm Tiểu Khang thường làm phòng ngủ, gian khác thì đống đồ linh tinh của chủ nhà, vì trước kia cho thuê hai người cho nên hai gian này đều lắp cửa sắt phòng trộm đơn, là cái loại mà hàng rào sắt tự mình hàn.
Cái hàng rào này một khi bị khóa lại thì Hạng Tây có đập nát cửa phòng ngủ cũng không thể ra ngoài cửa sắt.
“Tối nay để mày ngủ một mình một giườn, không phải mày không thích chen chúc với tao sao, ở trỏng một mình đi.” Đàm Tiểu Khang ở bên ngoài nói.
Hạng Tây không lên tiếng, quay người đến bên cửa sổ, cửa sổ cũng lắp lưới bảo vệ, cũng là cái kiểu hàn sắt chết dính ở bên ngoài, cậu mở cửa sổ ra lắc một lúc, rất chắc chắn nữa.
“Cmn dám khích tao,” Đàm Tiểu Khang ở bên ngoài nói tiếp, “Mày một đứa chưa đăng ký cư dân, cảnh sát cũng không biết đến thứ như mày tồn tại đâu! Ông đây có để mày chết đói trong phòng này cũng không ai tìm mày! Đệt!”
Hạng Tây đứng ở trong phòng một lúc, đến bên giường nằm xuống.
Đàm Tiểu Khang ở phòng khách mắng một lúc rồi không lên tiếng nữa, chắc là ngủ trên sofa rồi.
Hạng Tây trừng mắt nhìn trần nhà, bỗng bình tĩnh lại.
Thật nực cười.
Hạng Tây à đây là cuộc sống mới của mày à, con đường mới à?
Từng bước, từng bước một, đều mang theo vết tích của quá khứ, những ngày tháng đen tối như rễ cây đâm sâu vào trong người, ngấm vào người cậu từng chút từng chút một, như hình với bóng không thể trốn thoát.
Hạng người gì thì tiếp xúc với hạng người đó, cùng hạng người đó ở chung thì sẽ có cuộc sống mới như thế nào.
Hạng Tây cười rộ lên.
Thật khôi hài, cứ như một ngõ cụt, đi thế nào cũng không ra ngoài được.
Vì cậu chính là người như thế, chỉ xứng sống những ngày tháng như thế thôi.
Hạng Tây ngủ thiếp đi, cậu có năng lực thích ứng với thực tại rất mạnh ở những phương diện như này, căn phòng này, trước khi Đàm Tiểu Khang mở cửa ra thì cậu tạm thời không có cách nào đi ra ngoài.
Cho nên cũng không nghĩ nhiều, ngủ trước đã, ít ra phải có tinh thần tốt mới được.
Sáng tỉnh lại, cậu cảm thấy giấc ngủ này không tệ, cũng không nằm mơ, thoái mái ngủ một giấc đến hừng đông.
Phòng khách có động tĩnh, Đàm Tiểu Khang cũng thức giấc, Hạng Tây cũng ngồi dậy, đứng sau cánh cửa nghe từng động tác của Đàm Tiểu Khang, chắc hắn đã mặc áo khoác vào rồi, Hạng Tây gõ cửa phòng ngủ: “Tao muốn uống nước.”
Đàm Tiểu Khang im lặng một lúc, đưa qua lan can cửa sắt.
Hạng Tây đứng trong cửa, nhìn sắc mặt Đàm Tiểu Khang tái mét: “Cho ly nước coi.”
Đàm Tiểu Khang quay người rót ly nước, đưa vào trong cửa sắt.
“Cảm ơn.” Hạng Tây lấy ly nước.
Lúc Đàm Tiểu Khang chuẩn bị thu tay về, Hạng Tây bỗng hất ly nước vào mặt Đàm Tiểu Khang, sau đó tóm lấy tay Đàm Tiểu Khang gác lên lan can vặn xuống.
“Á ——” Đàm Tiểu Khang đau đớn hét lên một tiếng.
Hạng Tây cắn răng vẫn đè hắn không buông lỏng ra, tay thò ra ngoài cửa bắt lấy quần áo hắn kéo lại, lục lọi trên người hắn.
Sau vài giây, Đàm Tiểu Khang rút cánh tay ra, vừa vung tay ra vừa chỉ vào Hạng Tây: “Mày chết mẹ mày đi! Mày cứ chờ chết đi!”
Hạng Tây không nói gì, về cạnh giường ngồi xuống.
“Tìm chìa khóa chứ gì!” Đàm Tiểu Khang tới cạnh cửa, cầm chuỗi chìa khóa lắc lắc ra tiếng cho cậu xem, “Đây này!”
Hạng Tây đưa tay vào túi, cũng không nói gì, cũng không nhìn Đàm Tiểu Khang.
Mẹ nó ai cần chìa khóa, dùng cách đó cướp chìa khóa mới ngu.
Hạng Tây sờ cái điện thoại trong túi.
“Hạng Tây! Tao có lòng tốt nhận mày, mày cứ không chịu mở lòng với tao, mới sờ mày cmn có hai cái thôi mà mày làm như mày là phụ nữ trong trắng còn trinh ấy,” Đàm Tiểu Khang nói, “Mày có tin lát nữa tao gọi điện cho chú Bình, xem xem là đứa nào không ra được cánh cửa này!”
Hạng Tây giật giật lông mày, vẫn im lặng.
Đàm Tiểu Khang sẽ không đi tìm chú Bình, trong đám người có người nhìn cậu một phát là rút dao ra chém, nhưng chắc chắn không phải Đàm Tiểu Khang, vì chuyện này mà giở thói côn đồ thất bại là chết, Đàm Tiểu Khang không phải chưa điên đến độ đó.
Nhưng người này tính tình chậm chạp nhưng trọng mặt mũi lại dễ nóng, mình cũng không thể thoát thân dễ dàng được.
Đàm Tiểu Khang hùng hùng hổ hổ đá mấy cái ghế đá cái bàn trong phòng khách, đá cửa đi ra.
Bát Bát lầu đối diện không biết vì sao chết mất một con, chủ nhân chôn nó trong một cái chậu hoa ở ban công, một cô gái đứng cạnh chậu hoa khóc hơn nửa tiếng.
Trình Bác Diễn bưng một ly trà quả la hán thở dài, nhớ tới cháu gái nhỏ Tiểu Khê, chị họ tiện tay trồng mấy củ hành ở ban công, mọc ra không ít hành lá, kết quả khi Tiểu Khê phát hiện hành lá bị mẹ nhóc cắt xuống làm đồ ăn cũng đứng bên cái chậu khóc cả buổi như thế.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Trình Bác Diễn đặt ly xuống bước nhanh qua cầm điện thoại lên.
Hôm nay anh được nghỉ, nhưng nếu bệnh viện có việc thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ bị gọi đi hỗ trợ.
Trên điện thoại hiện lên dãy số xa lạ có chút quen mắt, từng có ghi chép gọi tới, Hạng Tây?
“Xin chào.” Trình Bác Diễn nhận điện thoại.
“Anh ơi!” Bên kia vang lên tiếng Hạng Tây rè rè, “Anh ơi anh đang đi làm……..em……..nếu không bận……..”
“Cái gì?” Trình Bác Diễn cau mày, “Chân cậu khó chịu à? Hôm nay tôi được nghỉ, cậu đến bệnh viện trực tiếp tìm bác sĩ Lưu là được, để tôi báo với người ta.”
“Không phải chân! Em bị nhốt…….đừng…….” Giọng Hạng Tây nghe không rõ, nhưng có thể nghe ra giọng điệu rất gấp, “Anh ơi anh cứu………”
“Cậu sao thế?” Trình Bác Diễn đứng thẳng dậy, nghe thấy hai từ nhốt và cứu làm anh bỗng sốt ruột, “Cậu ở đâu thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”