Chương 14:
Mùi nước khử trùng gay gắt truyền vào mũi.
Nam Hạ chậm rãi mở mắt.
Trần nhà là bức tường trắng cũ kỹ với những vết nứt li ti.
Bên tai truyền đến thanh âm của Trần Toàn: "Hạ Hạ, cậu tỉnh rồi sao?"
Nam Hạ cảm thấy thân thể đã khôi phục được chút khí lực, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái đương, nương theo trợ lực của Trần Toàn mà ngồi lên.
Cô định nói mấy câu nhưng cổ họng đau rát khó chịu.
Trần Toàn nhanh chóng đem tới một ly nước ấm.
Nam Hạ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Cố Thâm còn chưa đến sao?"
Vừa mới tỉnh dậy đã vội quan tâm người kia, Trần Toàn tức giận: "Ra ngoài mua cháo cho cậu rồi."
Nam Hạ gật đầu.
Trần Toàn thấy thần thái của Nam Hạ đã ổn hơn, không nhịn được mà hỏi: "Hai người định sao đây? Muốn hợp lại?"
Nam Hạ cúi đầu: "Còn chưa biết."
Trần Toàn: "Anh ta..."
Biết bạn thân đang nghĩ gì, Nam Hạ ngắt lời: "Anh ấy không có bạn gái, là cậu hiểu lầm rồi."
"Làm sao có thể?", Trần Toàn không tin, "Tớ thấy rõ ràng nữ nhân kia lôi kéo anh ta rất thân mật, mà cái tên tra nam kia vẫn một mực không chịu thừa nhận. Rốt cuộc là có chuyện gì? Là bia đỡ đạn thôi à?"
Nam Hạ suy nghĩ một chút, tìm trong điện thoại, lấy ra một tấm hình, đưa cho Trần Toàn xem.
"Phải người này không?"
"Đúng, sao cậu lại có hình của cô ta?"
Nam Hạ: "Đây là em họ của Cố Thâm."
"...."
Trần Toàn sửng sốt: "Có thật không? Sao cậu biết? Cố Thâm có em họ sao?"
Thực sự là hiểu lầm?
Nhớ tới lần trước cùng Cố Thâm nói chuyện, cô đã không tiếc lời mắng anh tra nam. Năm đó sự kiện kia rùm beng như vậy, diễn đàn trong trường cũng sôi sục ngày đêm vậy mà Cố Thâm một chút cũng không để ý, cà lơ phất phơ, không đoái hoài mọi sự.
Ngày đó cô đã kích động la lối: "Hạ Hạ thật là một lòng ngu ngốc. Suốt một tháng đó đêm nào cũng gọi tôi khóc đến ba giờ sáng, thay anh bao che tất cả. Nói chính cậu ấy chia tay, không liên quan gì tới anh. Thật mẹ nó không biết cậu cho Hạ Hạ uống cái thuốc mê gì."
Cố Thâm chỉ trầm tĩnh hỏi lại: "Cô ấy khóc nhiều lắm à?"
Trần Toàn còn trào phúng: "Sao? Biết cậu ấy khóc vì cậu thì cậu liền đắc ý có phải không?"
"Vậy sao cậu không nghĩ, mấy lời cô ấy nói đều là thật?" Cố Thâm cong cong khóe miệng, làm như tự giễu, "Tôi mới là người bị chia tay."
Trần Toàn xem mấy lời này là sằng bậy, còn mở miệng chửi một hơi dài.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là thật?
Trần Toàn: "Hạ Hạ, là cậu chia tay người ta thật à?"
Nam Hạ gật đầu.
"...."
Trần Toàn hỏi vì sao lại chia tay, Nam Hạ không đáp.
Thấy Nam Hạ im lặng, Trần Toàn đổi câu hỏi: "Vậy sao cậu lại đột nhiên về nước? Vì Cố Thâm sao?"
Cố Thâm mang theo hộp cháo đứng ở phòng bệnh, định đẩy cửa bước vào thì nghe được mấy lời này, đứng lại.
Một lát sau, Nam Hạ nói: "Cũng không hẳn... Lúc tớ trở về vẫn không biết anh ấy có độc thân hay không..."
"Tớ về nước vì cãi nhau với ba, ông ấy khóa hết thẻ của tớ."
Trần Toàn cảm thấy thật khó hiểu.
"Ông ấy thương cậu như vậy, thật sự lạnh lùng đến độ khóa hết thẻ của cậu sao? Chuyện gì mà có thể lợi hại vậy?"
Trong phòng bệnh an tĩnh đến độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mấy giây sau, Nam Hạ nói: "Cũng không phải là vấn đề gì lớn, ông ấy muốn tớ đính hôn, tớ không muốn."
Cửa bị đẩy ra.
Là y tá đi tới giúp Nam Hạ đổi bình thuốc mới.
Qua một lúc sau Cố Thâm mới trở lại, trên tay có hai chiếc túi, trên mặt không có biểu tình gì: "Tỉnh rồi sao? Hết sốt chưa? Đói bụng không?"
Trên người anh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Chắc là ở bên ngoài hút thuốc rồi mới quay vào bệnh viện.
Nam Hạ trước đây rất ghét mùi này, bây giờ ngửi thấy vẫn có chút không thích ứng.
Cô gật đầu: "Hết sốt rồi, có chút đói."
Cố Thâm cẩn thận mở bàn nhỏ, đem cháo bày lên bàn, đưa muỗng cho Nam Hạ: "Tự ăn được không?"
Trần Toàn đứng một bên nhìn Nam Hạ tự mình ăn được mấy muỗng, thức thời nói mình đi trước.
Cố Thâm tiễn cô ra cửa.
Trần Toàn hạ giọng, nói: "Hạ Hạ nói cậu ấy về nước vì..."
Cố Thâm ngắt lời: "Tôi nghe thấy rồi."
*
Cố Thâm trở lại phòng bệnh, Nam Hạ vẫn đang chậm rãi ăn cháo.
Tay phải đang truyền nước, tay trái không linh hoạt bằng, động tác có vụng về.
Khóe miệng còn dính một hạt cháo.
Phá lệ đáng yêu.
Cố Thâm cầm khăn giấy đưa tới, cười cười nói: "Lau miệng đi thôi."
Nam Hạ vội vàng nhận lấy.
Nam Hạ ăn được hơn nửa chén cháo thì dừng lại.
Cố Thâm hỏi: "No rồi sao?"
Nam Hạ gật đầu.
Cố Thâm đi sang, tiện tay cầm chén cháo lên.
Nam Hạ: "Anh đừng ăn..."
Cố Thâm: "Sao vậy?"
Thanh âm Nam Hạ không tự chủ được thấp thêm vài phần: "Tôi đang bị cảm, sẽ lây cho anh."
Cố Thâm: "Không tính là gì, yên tâm đi."
Giọng nói nhàn kèm theo chút bĩ khí.
Nam Hạ mặt đỏ.
Nhớ tới lầ đó cô bị cảm cúm anh còn lớn mật hôn cô.
Lại nhớ tới lần đó cô hỏi nếu cô nhắc anh bôi thuốc mỗi ngày thì bạn gái của anh có khó chịu không, anh cũng nói hai chữ "yên tâm" này. Bất quá lúc đó cô không hiểu được ẩn ý của anh.
Tí tách, tí tách...
Từng giọt nước biển chậm rãi truyền vào người cô, đến hơn sáu giờ tối mới xong.
Nam Hạ đã hoàn toàn hết sốt, cầm một túi thuốc to bác sĩ vừa kê mà xuất viện.
Hiệu quả của việc truyền dịch cũng rất tốt, tinh thần Nam Hạ lúc này đã khá hơn rất nhiều.
Cố Thâm bật điều hòa nhiệt độ tương đối mát, vững vài lái xe.
Ngồi một lát Nam Hạ liền cảm thấy không đúng, hình như... Đây không phải đường về nhà cô.
Nam Hạ nghiêng đầu hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Cố Thâm: "Nhà tôi."
Nam Hạ nhìn anh, tỏ ý hỏi.
Cố Thâm: "Như vậy tôi sẽ không cần lo lắng chuyện không có ai chiếu cố em."
Nam Hạ: "Nhưng mà..."
Cố Thâm liếc nàng một cái: "Được rồi, có cơ hội tiếp cận tôi tốt như vậy, trong lòng em hẳn là vui lắm, không cần giả bộ."
Nghe anh thẳng thắn trêu cô như vậy, Nam Hạ cũng không e lệ nữa.
Cô đang rất cao hứng.
Đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn đợi cô.
Nam Hạ: "Là tôi muốn nói mình phải về lấy đồ, y phục, đồ dùng các thứ."
Cố Thâm cà lơ phất phơ nói: "Mặc của tôi, cũng không phải chưa từng mặc qua."
Nam Hạ nhìn anh một hồi: "Vậy cũng được."
Cô dùng vẻ mặt ngây thơ tinh khiết đó nói ra mấy lời này, lực sát thương cực đại.
Nếu không phải cô vừa ốm dậy, Cố Thâm quả thực muốn ở trên xe làm cô một lần.
Anh liếc cô một cái, trong đáy mắt ẩn ẩn du͙ƈ vọиɠ cháy bỏng.
Trước đây đã ở cùng một chỗ hơn hai năm, ánh mắt này của anh có ý vị thế nào Nam Hạ đương nhiên hiểu rõ.
Cô vội vàng xoay đầu nhìn cửa sổ,