Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
Tình huống của Chu Kỳ phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Chu Vưu xin nghỉ mấy ngày, trùng hợp tuần lễ vàng Quốc khánh cũng được nghỉ vài ngày theo pháp luật. Cô dành ra trọn vẹn hơn nửa tháng ở bệnh viện chăm sóc Chu Kỳ phẫu thuật.
Tâm trạng Chu Kỳ cực tốt, dù sao so với phẫu thuật thì cô bé sợ không thể phẫu thuật hơn nữa kìa.
Khi phát hiện mình bị bệnh tim, bệnh viện đề nghị cô bé điều trị càng sớm càng tốt, nhưng chi phí phẫu thuật động một cái là mấy trăm ngàn, dù sao đi nữa lúc đó hai chị em cũng không trả nổi.
Cô bé còn nhớ dáng vẻ Chu Vưu ăn nói khép nép cầu xin cậu mợ, sau này mỗi lần nhớ đến cô đều cảm thấy tim mình nhói đau.
Thật ra Chu Kỳ hiểu hơn ai hết, trên thế giới này chị gái là người hy vọng mình có thể khôi phục sức khỏe nhất.
Lúc lên đại học, Chu Vưu rất ít về nhà vì chị phải đi làm, để dành tiền phẫu thuật.
Chu Kỳ lén lút xem sổ tiết kiệm của chị, đến học kỳ hai của năm ba đại học, Chu Vưu đã tích góp đủ năm mươi ngàn tệ và mua một khoản quản lý tài sản định kỳ 5% hàng năm tại ngân hàng.
Cô bé nghiêm túc tính toán lãi gộp* trên sổ, sau đó ước tính số tiền tiết kiệm dự kiến trước khi tốt nghiệp năm cuối đại học.
(*) Lãi gộp còn có tên gọi là lãi ròng, được hiểu là số tiền thu lợi nhuận thu được sau khi lấy doanh thu trừ đi tiền vốn mà bạn phải bỏ ra để kinh doanh. Hay hiểu đơn giản hơn lãi gộp là lợi nhuận thu được sau khi kinh doanh, là sự chênh lệch giữa tiền doanh thu và tiền chi phí của tất cả hàng hóa bán ra của doanh nghiệp. (st)
Chu Kỳ nhớ kỹ một điều rằng, trên trang giấy đầu tiên của quyển sổ, Chu Vưu đề ra mục tiêu ——
Hy vọng có thể tặng Kỳ Kỳ một trái tim mạnh khỏe vào sinh nhật hai mươi tuổi của con bé.
Sau này, năm 4 đại học, Chu Vưu bất ngờ trúng xổ số.
Chuyện đầu tiên Chu Vưu làm chính là gọi điện thoại cho cô bé, chị có tiền phẫu thuật cho em rồi.
Lần phẫu thuật đó Chu Kỳ không hề sợ, lần phẫu thuật này cô bé cũng sẽ không sợ.
Bởi vì có người... thực sự hy vọng cô có thể có cuộc sống tốt đẹp.
——
Đặt máy điều hòa nhịp tim là một phẫu thuật xâm lấn tối thiểu*, hệ số nguy hiểm không cao. Dưới tình huống bình thường thì ngày hôm sau có thể rời giường đi lại, cũng không cần ở lâu trong bệnh viện.
(*) Phẫu thuật xâm lấn tối thiểu là một nhóm các phương pháp phẫu thuật sử dụng dụng cụ đặc biệt. Với mục đích giảm kích thước vết mổ, giảm lượng mô lành bị tổn thương trong cuộc phẫu thuật. (st)
Nhưng chỉ cần là phẫu thuật thì sẽ có mạo hiểm, chưa từng có bác sĩ nào dám cam đoan một cuộc phẫu thuật có thể hoàn toàn thành công.
Bởi vì một chút xíu không chắc chắn trong giọng nói của bác sĩ, Chu Vưu lo lắng thức nguyên đêm trước khi Chu Kỳ phẫu thuật.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, dưới mắt Chu Vưu lộ màu xanh nhàn nhạt, khuôn mặt tiều tụy.
Trái lại tinh thần Chu Kỳ đầy sức sống, cô bé chơi đùa gặm táo, cắn rồm rộp trong phòng bệnh, không quên mắng mỏ bạn học nữ trước đó khiến mình giận ngất đi.
“Cái đứa Lý Tây Mẫn đúng là mồm miệng bẩn thỉu, em tức muốn chết! Chị biết nó nói gì không?”
“Nhỏ đó nói em hiểu cái rắm gì, nói PR đều là đũy, em cũng không biết tại sao loại người như nó có thể thi đậu Tinh Đại được nữa. Mồm miệng dơ dáy vô học, lòng dạ nhỏ hơn lỗ kim.”
“Em kể chị nghe, nhỏ đó ở đối diện phòng ngủ tụi em đó, chuyên ngành của bên đó là giáo dục tiểu học, bình thường gọi tắt là tiểu học. Nghĩa là khi học cấp 2 đã tham gia lần tuyển sinh đầu tiên của Tinh Đại, không học cấp 3. Không phải em dìm hàng tụi nó đâu nhưng lớp bên ấy thật sự... Có người phẩm chất cực kém, tố chất cũng vứt đi lại còn hiếu thắng.”
“Đại hội thể thao lần trước em được chọn làm MC chứ không phải nó nên nó đã tức giận rồi, sau đấy nghe nói chị làm PR thì phao tin khắp nơi, nói chị gái Chu Kỳ làm tình nhân được đại gia bao nuôi, PR chính là đũy gì đó, suýt nữa thì em tức điên lên! Nó còn dám đẩy em nữa! Đúng là cái loại con gái chợ búa chua ngoa!”
“...”
Triệu Dương đứng ở cửa đẩy kính mắt, nhất thời không biết nên đi vào hay không.
Anh ta vẫn rất tò mò, cô bé tên Chu Kỳ này chưa bao giờ ngừng nói hay là vận may của anh ta quá đỏ, không lần nào được thấy cô bé nói chuyện từ tốn?
Dáng vẻ chỉ điểm giang sơn này của cô bé giống người bị bệnh tim chỗ nào vậy.
Triệu Dương đứng ở cửa một lúc, khi Chu Kỳ ném hạt táo mới chú ý đến anh ta.
Cô bé chợt ngậm miệng, nháy mắt với Chu Vưu, huých cô một cái.
Chu Vưu quay đầu.
“Bác sĩ Triệu.”
Cô hơi bất ngờ.
Triệu Dương che miệng ho nhẹ theo thói quen, vừa đi vào vừa gật đầu xem như chào hỏi.
Anh ta lấy tờ giấy kẹp trong tập tài liệu ra, “Đây là ưu đãi tôi xin cho hai người, khi đóng tiền đưa ra là được.”
Chu Vưu nhận lấy nhìn qua.
Cô đang định nói lời cảm ơn thì Triệu Dương lại lơ đãng hỏi, “Giang Triệt bị cảm lạnh đã đỡ chưa? Hôm nay không thấy cậu ta đến.”
Chu Vưu khẽ giật mình, “Cảm lạnh?”
Triệu Dương nhíu mày, “Sao thế, cô không biết à? Chẳng biết cậu ta trúng gió gì mà dầm mưa đến cảm luôn.”
Không biết Chu Vưu đang suy nghĩ gì, có chút xuất thần.
Triệu Dương đến đó là ngừng, không nói gì thêm, lại nói với Chu Kỳ vài câu để cô bé giải sầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Trái lại Chu Kỳ đột nhiên nổi lòng hiếu kỳ, “Giang Triệt là ai vậy chị, đồng nghiệp của chị à? Giang nào Triệt nào thế chị? Khương* trong Khương Tử Nha** còn Triệt của nghĩa trong veo? Nam hay nữ đấy ạ?”
(*) Khương (姜) và Giang (江) đều phát âm là [jiāng] nên Chu Kỳ không biết đang nhắc đến chữ nào.
(**) Khương Tử Nha là khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập nước Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. (Wikipedia)
“...”
“Đúng, chính là Khương của Khương Tử Nha, Triệt trong veo, nữ, là người bác sĩ Triệu đang theo đuổi.”
Chu Vưu ngồi xuống xem đồng hồ, mặt không đổi sắc bóp méo sự thật.
Mặt Chu Kỳ lập tức xụ xuống, “Bảo sao anh ấy cứ nhắc mãi Khương Triệt Khương Triệt, lại còn quan tâm chúng ta như vậy...”
“Cho nên em ấy, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, yên ổn chờ phẫu thuật đi.”
Chu Kỳ không hài lòng ra mặt, lông mày còn nhíu lại.
——
Nếu ca phẫu thuật đặt máy điều hòa nhịp tim thuận lợi thì chỉ mất hơn một tiếng. Hai giờ chiều Chu Kỳ được đưa vào phòng phẫu thuật, Chu Vưu chờ ở bên ngoài, vừa bồi hồi vừa nhìn điện thoại.
Ngày mai lại bắt đầu kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10 dài hạn, group WeChat hết sức náo nhiệt, tất cả mọi người không bàn công việc chỉ chăm buôn dưa.
【 Nhìn dáng vẻ vênh váo tự đắc của Uông Đình vừa rồi chắc là Serena giận lắm đấy. 】
【 Hết cách, bây giờ người ta là vợ đại gia rồi, có khi ngày nào đó chồng cô ta còn trở thành bên A của Serena ý chứ. 】
【 Thật ra cũng đúng, nhân viên kỹ thuật kỳ cựu của Vi Dạng được phân không ít cổ phiếu đâu, cũng phải đến chục triệu đấy. 】
【 Đâu phải mỗi thế, tôi đoán với cấp bậc của chồng cô ta cũng phải trên năm chục triệu, cô nhìn dáng vẻ cô ta xem tay trái LV, tay phải Armani, Dolce & Gabbana khắp người, đồng hồ kim cương cũng là Cartier. Tổ của Tây Tây nói rồi đấy, chồng cô ta còn mua nhà gần sông Tinh nữa, đúng là người chiến thắng của cuộc đời* mà. 】
(*) Kể đến những người sắp kết hôn có tiền, nhà và xe… (st)
【 Thì cũng bởi điều kiện trong nhà Uông Đình không tệ, cô ta cũng là người Tinh Thành mà. Cô xem bây giờ có mấy đàn ông người Tinh Thành bằng lòng cưới vợ nơi khác đâu, nghe nói khi bạn trai cô ta học đại học cũng quen cô gái khác nhưng nhà anh ta không đồng ý, cuối cùng