Bởi vì sự việc xen ngang này, Ninh Uyển đơn phương tuyên bố xé bỏ hiệp định chung sống hòa bình, quyết định tuyệt giao với Phó Tranh. Do đó vài ngày liên tiếp, một câu cũng không nói với Phó Tranh, chỉ lạnh lùng nhìn Phó Tranh chạy đi chạy lại bận rộn vụ xâm quyền nối dây sạc điện này.
Nếu như đã không để cô nhúng tay, vậy Ninh Uyển đương nhiên chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là sâu trong lòng, cô thật sự không ôm nhiều hy vọng với loại thiếu gia Phó Tranh này, suy cho cùng anh cũng chỉ là một lính nhảy dù không có kinh nghiệm cơ sở đến làm đẹp lý lịch, quỷ mới biết anh sẽ làm việc khai thông nhịp nhàng vụ án thành thế nào.
Thế nhưng ngoài dự tính của Ninh Uyển, việc anh thất bại mà Ninh Uyển chờ đợi không đến, anh mím môi bận rộn trước sau, vậy mà đã giải quyết xong vụ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn anh luật sư Phó, tôi còn tưởng việc này sẽ lằng nhằng cả tháng, không ngờ nhanh như vậy đã lấy được tiền bồi thường xe điện của tôi.”
Lư Vũ vô cùng cảm kích Phó Tranh, mà ông Mao người chịu trách nhiệm chính cho sự việc lần này lại xách hoa quả đến cảm ơn: “Cảm ơn cháu nhé, tôi cũng không ngờ việc kéo dây điện sạc xe sẽ gây ra hỏa hoạn.”
Ông Mao có chút ngượng ngùng: “Tôi sống ở lầu 15, thang máy lại nhỏ, không thể dắt xe điện lên được, cho nên chỉ nghĩ ra cách kéo dây điện từ nhà ra, thực ra cũng làm như vậy vài năm rồi, khi trước không có chuyện gì xảy ra không ngờ lần này...” Ông vừa nói vừa nhét hoa quả vào tay Phó Tranh, “Tôi không có tiền, lần này xảy ra chuyện, cũng may có cậu giúp tôi hòa giải, cuối cùng để bên dịch vụ đồng ý cùng gánh vác bồi thường, nếu không thì nhiều tiền như vậy, trong chốc lát tôi không biết kiếm đâu ra...” Ông Mao nói đến đây, hốc mắt đã đỏ lên rồi, “Bình thường tôi cũng chỉ sống dựa vào tiền dưỡng lão gần 2000 một tháng, nếu như để tôi hoàn toàn bồi thường, thì một tháng này tôi phải uống “gió Tây Bắc” rồi...”
Phó Tranh đã hoàn toàn giải quyết xong vụ án này, trên mặt có cảm giác khá thành tựu, anh từ chối hoa quả của ông Mao, trực tiếp nói đây là việc bản thân nên làm.
Ninh Uyển vừa nghe điện thoại tư vấn vừa để ý động tĩnh bên kia của ông Mao và Phó Tranh.
Sau khi bị từ chối nhận hoa quả, ông Mao cũng không kiên trì nữa, sau khi nói cảm ơn, có chút ngậm ngùi: “Có điều sau khi việc này đã qua, sau này cũng không dám nối dây sạc điện nữa, lần này không dễ dàng gì có chàng trai như cháu giúp đỡ, người của tòa chúng tôi mới không có ý kiến nhiều về tôi, nếu như lần sau còn xảy ra chuyện, tôi thấy hàng xóm sẽ không nể mặt tôi nữa, ôi! Sau này việc sạc điện...”
Nhắc đến sạc điện, ông Mao lại thở dài vài tiếng, mới run rẩy cáo từ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng vào lúc này, điện thoại tư vấn của Ninh Uyển cũng kết thúc, cô cúp điện thoại, nhìn hướng Phó Tranh, Phó Tranh nhận ra ánh mắt của cô, cong môi lạnh lùng nhìn cô: “Không có sự chỉ dạy của cô, tôi có thể làm tốt, trong cái nghề luật sư này, chỉ cần chịu học hỏi kinh nghiệm, đều có thể tích lũy được, cách khả thi nhất kéo giãn chênh lệch giữa người với người đó là năng lực học tập, người có nền tảng tốt, tự nhiên sẽ học một biết mười.”
Ninh Uyển không tiếp lời anh, chỉ nhìn Phó Tranh: “Anh cứ vậy mà để ông Mao đi?”
Phó Tranh nhếch mắt: “Không để người ta đi, lẽ nào còn đuổi theo đòi hoa quả về?”
Ninh Uyển khẽ nhăn mày, không thèm để ý Phó Tranh, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, thật sự chạy ra khỏi phòng làm việc, không lâu sau, cô thật sự đưa ông Mao trở về.
Ninh Uyển không để ý ánh mắt của Phó Tranh, cô để ông Mao ngồi xuống, rót nước: “Ông à, nghe giọng nói vừa rồi của ông là đang lo lắng vấn đề sạc xe điện sau này đúng không?”
Ông Mao lặng người, sau đó gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, sau này không được kéo dây nữa, việc sạc điện…”
Lúc này Phó Tranh mím môi: “Tôi và bên dịch vụ đã xác nhận, trong tiểu khu có cây sạc xe điện, rất đầy đủ không cần xếp hàng, càng bảo vệ môi trường trong xanh và an toàn, sau này đến đó sạc xe là được.”
Câu trả lời của anh rất hoàn mỹ, quả thật đã có chuẩn bị trước, thế nhưng Ninh Uyển lại cười trào phúng: “Đúng vậy, tiểu khu đúng là đã có cây sạc xe từ một năm trước, nhưng tại sao ông Mao vẫn luôn không đến đó, lại kiên quyết sử dụng loại dây nối sạc vừa phiền phức vừa nguy hiểm này? Chắc chắn anh căn bản không hỏi cũng không để tâm, đúng chứ?”
Ninh Uyển nói xong, quay đầu nhìn ông Mao: “Ông à, ông có thể nói tại sao không dùng cây sạc điện đó không? Nơi sạc xe không xa, cũng rất tiện, có phải không biết sử dụng không? Nơi đó ngoài quét mã thanh toán, cũng có chỗ đút tiền mặt, nếu ông không biết cháu dạy ông. Lần sau sạc xe điện sẽ rất tiện lợi, mang theo tiền lẻ là được.”
Ông Mao khẽ ho: “Tôi biết sử dụng, thứ đó rất tiện lợi, thế nhưng cây sạc điện đó có hai nút chọn, một là nhét 1 đồng, có thể sạc 4 giờ đồng hồ, còn cái kia là nhét 2 đồng, có thể sạc 8 giờ đồng hồ, nhưng xe điện của tôi nếu sạc 1 đồng 4 giờ thì không đủ điện, nhưng nếu 2 đồng sạc 8 giờ lại quá nhiều, nếu như có một nút 1 đồng rưỡi sạc 6 giờ thì vừa đủ.”
Đối với câu trả lời của ông cụ, Phó Tranh khẽ nhăn mày, quả nhiên không thể hiểu nổi logic đó, nhưng Ninh Uyển đã hiểu sáng tỏ câu chuyện, cô cười với ông Mao: “Cho nên tần suất sử dụng cây sạc điện trong tiểu khu thấp có phải đa số xuất phát từ nguyên do này?”
Ông Mao gật gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều nói là không hợp lý.”
Ninh Uyển cười: “Được rồi, cháu biết rồi, cháu sẽ giúp ông và xã khu liên lạc, thêm một nút chọn 1 đồng rưỡi, ông đừng lo, qua vài ngày nữa chuyện làm xong cháu sẽ thông báo với ông.”
Ông Mao lúc này mới cười thoải mái, nói lời cảm ơn chân thành: “Vậy thật sự cảm ơn cháu.”
***
Ông Mao lòng đầy mãn nguyện rời khỏi, lúc này Ninh Uyển mới nhìn Phó Tranh: “Vụ án này của anh làm rất tốt, giải quyết bồi thường xâm quyền theo pháp luật, những thứ cần hòa giải cũng hòa giải rồi, đương sự hai bên đều hài lòng, mâu thuẫn giữa hàng xóm không trở nên gay gắt, năng lực giao tiếp quả thật tiến bộ hơn vụ án trước, tư duy cũng đã theo quy tắc, nhưng anh vẫn rất máy móc, giống hệt các đồng liêu phái học viện tốt nghiệp các trường danh tiếng của anh, chủ nghĩa giáo điều, ngăn nắp thứ tự, chỉ biết giải quyết theo mệnh lệnh, tư duy hoàn toàn là một đường thẳng.”
Quả nhiên sắc mặt Phó Tranh không tốt: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Đúng, vụ án này anh giải quyết không tệ, nhưng giải quyết tranh chấp pháp luật xong anh không nghĩ đến ngăn chặn tranh chấp pháp luật từ nguyên nhân sao? Còn muốn giải quyết vụ án? Nhưng anh có biết, loại chuyện dùng dây nối sạc điện ở tiểu khu vốn không chỉ mình ông Mao, ở các tòa nhà khác cũng có, hôm nay anh giải quyết xong chuyện ông Mao, nhưng chỉ cần nối dây sạc điện không triệt để biến mất, tương lai khó bảo đảm không xảy ra tranh chấp mới. Anh phải biết, kiểu mẫu pháp luật xã khu nhiều như vậy, chỉ giải quyết án mà không giải quyết từ gốc, loại vụ án này rồi sẽ xuất hiện lại.”
Ninh Uyển cười: “Đương nhiên, đây không phải nghĩa vụ của anh, nhưng tôi cho rằng là một luật sư của xã khu, cũng nên có chút lòng trách nhiệm xã hội, vì xét công việc luật sư xã khu theo nhiều ý nghĩa, hoàn toàn không phải là một luật sư đơn thuần, cần phải làm nhiều việc hơn một luật sư để giảm thiểu tranh chấp pháp luật xã khu.”
“Quả thật lần này anh tiến bộ hơn lần trước, giải quyết xong vụ ông Mao, nhưng những chuyện sau này thì sao? Ông Mao không thể nối dây sạc điện, vậy ông ấy phải đi đâu? Khi trước tại sao không dùng cây sạc điện đó? Loại thiếu gia như anh vốn không để tâm cũng chưa từng nghĩ qua đúng chứ?”
“1 đồng không thể sạc đầy điện, 2 đồng thì lãng phí, vừa vặn sạc đầy là 1 đồng rưỡi, thế nhưng cây sạc không có nút chọn một đồng rưỡi, loại thiếu gia như anh vốn không thể tưởng tượng được, trong cuộc sống vẫn còn có người chọn nối dây sạc điện để tiết kiệm 5 hào mỗi lần sạc điện ở cây.”
Nụ cười Ninh Uyển chế giễu: “Có nhiều người bình thường sống khó khăn hơn anh nghĩ, để tiết kiệm 5 hào mỗi lần sạc điện thậm chí không tiếc sử dụng dây nối rủi ro cao, loại thiếu gia như anh hoàn toàn không biết về cuộc sống của người bình dân thì có tư cách gì chỉ trích chứ?”
“Anh cảm thấy bản thân xuất thân trường danh giá nên rất kiêu ngạo, mà loại tốt nghiệp trường hạng hai như tôi rất không cùng đẳng cấp sao? Đúng, đúng là như vậy đó, tôi cũng biết trường danh tiếng thật sự tốt, là bước đệm để gia nhập vào một đội tốt và nhận được sự hướng dẫn của đại Par, nếu như tôi có tiền như anh, lúc học cấp ba không cần làm thêm, không cần phân tán lượng lớn tinh lực, đừng nói trường danh tiếng, tôi bây giờ đã tốt nghiệp danh dự học viện luật Harvard rồi. Anh còn xứng nói chuyện với tôi sao?”
“...”
Lần này Ninh Uyển khắc phục khó khăn, lập tức nhướng mày, ưỡn ngực trợn mắt nhìn Phó Tranh: “Vì thế anh đừng tưởng mình tốt nghiệp trường danh tiếng thắng ở vạch xuất phát là cả đời là hoa tiêu, đợi một ngày tôi có tiền, tôi còn có thể tốt hơn anh, đến lúc đó, ha, có một câu danh ngôn anh nghe chưa? Tôi của hiện tại anh không thèm để ý, tôi của sau này anh trèo cao không nổi. Tôi thấy không đến vài năm nữa, với tư chất của tôi, chỉ cần có “Bá Lạc khai quật” tôi, tôi có thể trở thành Par Ninh rồi.” Cô chán ghét nhìn Phó Tranh, “Còn anh? Anh vẫn là Tiểu Phó, không phải vì anh chăm chút cẩn thận nên nhìn trẻ trung mà là qua vài năm mà anh không có tiến bộ, vẫn luôn là gà mờ còn mới.”
“...”
Phó Tranh mở miệng, Ninh Uyển không cho anh cơ hội phản bác: “Dù sao sau này tôi là đối tác rồi, anh đừng nghĩ đến lôi kéo làm quen tôi, tôi không có thiện cảm với loại phái học viện tốt nghiệp trường danh tiếng như các người, nếu như con người đều dựa vào xuất thân nói chuyện, vậy xuất thân bần hàn cả đời này không có hy vọng rồi?”
Ninh Uyển trừng mắt nhìn Phó Tranh, ánh mắt chăm chú mà có tính công kích: “Anh coi thường loại người xuất thân trường hạng hai như tôi, tôi cũng khinh thường loại người xuất thân trường danh tiếng toàn thân cảm giác ưu tú như anh. Đừng cho rằng anh cao cấp hơn tôi.”
...
Phó Tranh lớn thế này rồi, lần đầu tiên bị giáo huấn phủ đầu thế này, lần đầu tiên nghe thấy người khác nói khoác không biết ngượng nói anh trèo cao không nổi, lần đầu tiên bị người khác đối đãi không khách khí, loại trải nghiệm này quá thần kỳ rồi. Đến mức mà trong chớp mắt Phó Tranh ngoài trừng mắt nhìn thậm chí còn quên phản bác, từ trước tới giờ anh đều tin tưởng tính quan trọng của lý lịch trường danh tiếng, thế nhưng trong tình huống Ninh Uyển châm biếm không lưu