Đây là lần đầu tiên Phó Tranh thích một người như vậy.
Mặc dù không thành thạo chuyên môn, quá trình phát hiện có chút chậm chạp, nhưng một khi đã đối diện thẳng thắn với trái tim mình, Phó Tranh sẽ không trốn tránh.
Xác định mục tiêu, lập kế hoạch, thu hoạch kết quả. Với bất cứ chuyện gì, Phó Tranh trước giờ luôn giữ vững tiêu chuẩn thống nhất như vậy, biết bản thân mình muốn gì, phân tích làm thế nào để đạt được, cuối cùng sống cuộc sống mà mình muốn.
Nếu đã thích Ninh Uyển, vậy không nên lãng phí dù chỉ một phút một giây. Bước tiếp theo là làm thế nào để có được sự yêu thích của Ninh Uyển, sau đó chiếm lấy cô là của riêng mình.
Phó Tranh không phải là Trần Thước, trước giờ anh cũng xem thường phương thức chiến lược gọi là “mưa dầm thấm lâu” của Trần Thước. Nhiều khi chiến tuyến kéo dài lâu, rất dễ sinh ra “cành cây chen ngang”, ví dụ Trần Thước gặp phải anh chính là cành cây đó.
Mặt khác, Phó Tranh đương nhiên cũng phải cảm ơn loại quan niệm tình cảm dây dưa chậm chạp của Trần Thước. Chính vì cậu ta chưa từng quyết đoán tỏ tình, vì thế quan hệ với Ninh Uyển vẫn dừng lại ở tình đàn chị và đàn em, thêm cả tình đồng nghiệp.
Phó Tranh phân tích tình hình hiện tại một cách bình tĩnh và lý trí, bái nhận sự ban thưởng của con chó rơi từ trên trời, Trần Thước bị thương ra ngoài cuộc chơi, hiện giờ không cần sợ, anh đã không cần phân tâm tấn công kẻ đối lập nữa, chỉ cần tập trung tấn công Ninh Uyển là được.
Nhưng vấn đề nằm ở đây.
Nếu là bình thường, Phó Tranh đương nhiên sẽ dùng trăm phương ngàn kế để bày tỏ tâm tư của mình, sau đó đóng vững đánh chắc, thận trọng từng bước, chỉ là hiện giờ...
Hiện giờ anh là Phó Tranh, cũng không phải Phó Tranh.
Người đó vẫn là người đó, nhưng thân phận của mình là ngụy tạo. Nếu đã muốn bày tỏ tâm tư của mình, vậy ít nhất cần phải thành thật tất cả mọi thứ về mình với Ninh Uyển, bao gồm tất cả lý lịch thực sự, gia cảnh, bối cảnh công việc của bản thân.
Mặc dù lý lịch, gia cảnh, bối cảnh công việc thật của Phó Tranh không tệ, nhưng anh khá lo lắng về điều này. Khi trước thiết lập nhân vật quá đà, Ninh Uyển hết lòng tin tưởng anh chỉ vì “có cùng cảnh ngộ”, dồn hết toàn bộ sự tin tưởng, cho dù anh từ nghèo bỗng biến thành giàu, cô còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng từ cấp dưới thành sếp, hình như cách biệt này có chút quá lớn...
Cô chưa chắc có thể chấp nhận sự lừa dối của mình, thậm chí vì chênh lệch khoảng cách giai cấp tự nhiên giữa sếp và nhân viên, ngay cả sự thân thuộc giữa đồng nghiệp với anh đều có thể bay sạch sành sanh....
Phó Tranh muốn một người bạn gái, chứ không phải một nhân viên phòng bị cả ngàn dặm.
Vừa nãy trong lòng anh còn khinh thường Trần Thước, Phó Tranh không ngờ rằng giây tiếp theo anh đã đặt mình vào hoàn cảnh của Trần Thước và cảm thông cho cậu ta. Trần Thước vẫn luôn không tỏ tình có lẽ cũng chính vì vậy. Cậu ta sợ sau khi tỏ tình, đến cả tình bạn giữa Ninh Uyển như hiện giờ cũng sẽ biến mất, trở nên ngượng ngùng xấu hổ, do đó trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc, chỉ có thể kiềm chế không tỏ tình, yên tĩnh quan sát.
Ngoài việc lo lắng Ninh Uyển sẽ đẩy mình xa hơn sau khi tỏ tình, Phó Tranh cũng lo lắng thân phận thực sự của mình có thể ảnh hưởng đến phán đoán của Ninh Uyển. Ninh Uyển muốn vào đội của anh, mà một khi anh tiết lộ thân phận, sau đó tỏ tình, vậy trong suy nghĩ của Ninh Uyển đối với phần tình cảm này, liệu có xen lẫn những nhân tố khác không?
Bởi vì dù thế nào đi nữa, ở nơi làm việc, cấp trên lợi dụng vị thế của mình nắm chắc nguồn tài nguyên nghề nghiệp tương lai đủ để gây khó dễ với cấp dưới, đồng thời lại tỏ tình với cấp dưới, điều này nghe có vẻ giống như bắt nạt vô hình nơi làm việc.
Người bình thường gặp phải cảnh tỏ tình này, e là sợ nhiều hơn vui. Cho dù không thích vị cấp trên này, không muốn yêu đương với anh ta, nhưng cũng sẽ lo lắng sau khi từ chối sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến công việc của mình không.
Phó Tranh không muốn như vậy, anh hy vọng lúc Ninh Uyển suy nghĩ đến tình cảm của mình, không có yếu tố bên ngoài xen vào. Anh hy vọng cô chấp nhận anh hoàn toàn vì cô tự nguyện.
Do đó cứ như vậy anh đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn Trần Thước. Nếu che giấu thân phận rồi tỏ tình trước, như vậy không thành thật, cho dù Ninh Uyển đồng ý cũng sẽ gieo mầm họa cho sự chung sống sau này, rất dễ gây ra khủng hoảng niềm tin; Nếu thành thật thân phận trước khi tỏ tình, vậy càng chết dở, thật sự giống như đấu đá nơi làm việc vậy...
Đây là lần đầu tiên trong đời Phó Tranh đau đầu như vậy, anh trước giờ đã quen đánh nhanh thắng nhanh, nhưng đối mặt với Ninh Uyển chỉ có thể án binh bất động. Lúc này anh bình tĩnh nghĩ ngợi mới nhận ra, xử lý những vụ án khi trước đều nhanh gọn lẹ, đó là vì nếu quyết định sai có thể sẽ đánh mất một vụ án, khi đó Phó Tranh không để tâm lắm. Nhưng giờ anh quan tâm Ninh Uyển, anh không muốn mất cô một cách vội vã.
Phó Tranh nghĩ đi nghĩ lại, nhưng nhất thời không nghĩ ra cách, nhưng thời gian chớp mắt trôi qua, vậy là đã đến thứ Bảy. Mà trong lúc Phó Tranh đang phải đấu tranh nội tâm một ngày dài như một năm, Cao Viễn đã gọi điện cho anh.
“Phó Tranh, có thể đến công ty một chuyến không? Bên này tôi có một cuộc đàm phán với khách hàng Mỹ....”
Cao Viễn chưa từng đi du học Mỹ, tuy có nền tảng pháp lý vững vàng nhưng tiếng Anh của anh ấy còn thiếu sót. Đọc viết còn khá, nghe miễn cưỡng cho là ổn, nhưng dùng tiếng Anh đàm phán thì có chút làm khó anh ấy. Bình thường anh ấy thường gọi chàng trai Uông Triết đã tốt nghiệp JD ở Mỹ về, kết quả hôm nay lại là ngày kết hôn của chàng luật sư trẻ này.
“Bên Mỹ vốn hẹn thứ Hai tuần sau, nhưng bỗng chốc thay đổi giờ hẹn, nói hôm nay muốn đàm phán. Nhưng lúc này cũng không thể kéo người ta quay lại từ hôn lễ được đúng chứ? Hay là cậu đến giúp tôi ứng phó chuyện gấp đi?”
Bởi vì vẫn luôn che giấu thân phận, dùng thân phận giả trước mặt Ninh Uyển, bình thường Phó Tranh qua lại với Cao Viễn rất cẩn thận. Cùng Cao Viễn thảo luận vụ án đều hết sức tránh khỏi công ty Chính Nguyên, ngẫu nhiên đến công ty tìm Cao Viễn vài lần cũng đều khá khiêm tốn, để người ngoài không hiểu sự tình xem như sự giao tiếp bình thường giữa luật sư thực tập và đối tác cấp cao. Giờ đây Phó Tranh vẫn chưa nghĩ ra cách thành thật ngọn nguồn với Ninh Uyển thì càng lo hơn. Đặc biệt hội nghị quốc tế cần thiết bị hội nghị từ xa, không thể tiến hành ở văn phòng của Cao Viễn, cần phải đến phòng hội nghị. Mà phòng hội nghị của Chính Nguyên lại thiết kế bằng một nửa kính thủy tinh trong suốt.
“Cậu đến đi mà, hôm nay thứ Bảy, đa số người trong công ty đều đi tham gia hôn lễ của chàng trai đội tôi rồi, tôi cũng bất đắc dĩ lắm mới gửi lì xì, người không thể đi, phải về công ty tăng ca. Những đồng nghiệp không tham gia hôn lễ cũng vì có chuyện công tác hết, cho nên không còn ai đến công ty nữa đâu.”
“Ninh Uyển đã đi chưa?”
“Đi rồi đi rồi, bọn họ gần như vào công ty cùng một thời gian, ngoại trừ loại “thực tập sinh nhỏ bé” mới đến như cậu không được mời, những người khác đều lằng nhằng kéo nhau đi hết rồi.”
Tóm lại, những lời của Cao Viễn đã xua tan nghi ngờ của Phó Tranh, Phó Tranh cũng thực sự cần công việc để di dời sự bực bội trong lòng, do đó đã đồng ý đến.
***
Thiệu Lệ Lệ chỉ cảm thấy gần đây cô đặc biệt xui xẻo, hiếm có một ngày cuối tuần, tuần này tất cả các sếp đều cho phép cấp dưới nghỉ phép để có thể tham dự đám cưới của Uông Triết.
Uông Triết vào công ty cùng thời gian với Ninh Uyển và Thiệu Lệ Lệ, hiện giờ tu thành chính quả với người bạn gái đã yêu lâu năm, Thiệu Lệ Lệ vừa chúc phúc vừa ngưỡng mộ, kết quả vừa mới ngồi vào bàn tiệc, Thôi Tĩnh đã gọi điện thoại đến.
“Lệ Lệ à, lần trước tôi không cẩn thận để quên bằng chứng gốc trong văn phòng, sau đó luật sư Trương cần dùng gấp, nhưng cô cũng biết tôi hiện giờ đang đi nghỉ bên ngoài... Cô có thể giúp tôi đi lấy được không?”
“Được, tôi sẽ giúp cô lấy sau khi dự xong đám cưới Uông Triết.”
“Vậy thì không kịp đâu, luật sư Trương cần xem bằng chứng gốc trong vòng một giờ nữa, bởi vì bản dịch và bản gốc hình như hơi không khớp nhau. Ngày mai phải ra tòa rồi, phải tranh thủ kiểm tra vào cuối tuần, hơn nữa luật sư Trương cũng sắp ra ngoài, cô có thể đưa đến nhà anh ấy trong vòng một giờ không?”
Thực ra đây không phải lần đầu tiên Thiệu Lệ Lệ thu dọn hậu quả cho Thôi Tĩnh. Trước kia Thôi Tĩnh thường quăng cho Thiệu Lệ Lệ những phần việc phiên dịch của cô ta, lần này Thôi Tĩnh xin nghỉ phép năm đi nghỉ nước ngoài, vì vậy cô ta lại vứt việc cho Thiệu Lệ Lệ theo thói quen...
Cũng là Thôi Tĩnh lựa chọn đối tượng đổ vỏ cho mình tốt. Thiệu Lệ Lệ chăm chỉ lại có tinh thần trách nhiệm cao, cho dù là công việc của người khác trong đội, cô cũng không thể nhìn việc giang dở, cần mẫn như con bò vàng, cúp điện thoại chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng Ninh Uyển đã ngăn cô lại: “Cậu đừng quan tâm đến Thôi Tĩnh nữa, việc này vốn không phải do cậu làm, đến lúc sự việc rối tung lên, người chịu trách nhiệm đầu tiên luật sư Trương tìm cũng là cô ta. Cậu nên để một người không ai lật tẩy như cô ta bị luật sư Trương mắng một trận phủ đầu, chữa trị tật xấu của cô ta.”
Trong lòng Thiệu Lệ Lệ biết Ninh Uyển nói có lý, nhưng trong thâm tâm cô ấy vẫn luôn là một học sinh ngoan, người khác nhờ vả rất ngại từ chối: “Bỏ đi bỏ đi, cuối cùng giúp cô ta thêm một lần nữa.” Cô ấy nhìn điện thoại, “Bây giờ vẫn còn cách một khoảng thời gian nữa trước khi đám cưới chính thức diễn ra, công ty cách đây không xa, tớ đi rồi về.”
Chỉ là lúc Thiệu Lệ Lệ lo lắng không yên chạy về công ty, mới phát hiện đèn phòng hội nghị đã mở, cô ấy thò đầu nhìn phát hiện Cao Viễn đang ở trong phòng hội nghị, trông dáng vẻ như họp video, mà người ngồi bên cạnh anh ấy chính là luật sư thực tập Phó Tranh thường ngày vẫn đi theo Ninh Uyển.
Trong lòng Thiệu Lệ Lệ chỉ muốn tìm bằng chứng gốc của Thôi Tĩnh, cũng không quá chú ý. Phó Tranh xuất hiện ở nơi này cũng là bình thường. Dẫu sao luật sư thực tập của công ty tạm giữ chức ở xã khu, đại Par của công ty muốn gọi về làm một vụ án cũng là công việc bình thường. Đa số luật sư thực tập đều mong được nhìn thấy bởi các Par, xét cho cùng một khi đã quen với Par lớn từ khi bắt đầu với những công việc linh tinh, tương lai tự nhiên có thể vào đội của đại Par.
Thôi Tĩnh vốn nói bằng chứng gốc ở trên bàn cô ta, nhưng Thiệu Lệ Lệ tìm rất lâu vẫn không thấy, gọi điện thoại cô ta lại không bắt máy. Sau một hồi tìm kiếm, hội nghị video của Cao Viễn cũng đã kết thúc, Thiệu Lệ Lệ mới tìm thấy bằng chứng gốc mắc kẹt dưới gầm bàn.
Đến khi Thiệu Lệ Lệ mò dưới gầm bàn lấy bằng chứng gốc chuẩn bị bò ra, kết quả nhìn thấy bốn cái chân trong tầm mắt của mình.
Sau khi kết thúc hội nghị, Cao Viễn và Phó Tranh bước ra từ phòng hội nghị.
Quả thật xui xẻo! Hai người họ dừng trước bàn của cô ấy, vẫn đang thảo luận thuật ngữ chuyên ngành gì đó...
Thiệu Lệ Lệ có chút xấu hổ, cảm thấy bây giờ mình bò ra từ bàn xuất hiện dưới chân hai người đàn ông, không chỉ hèn hạ mà rất nhếch nhác, vì thế chỉ đành tiếp tục ở dưới bàn, nghe cuộc nói chuyện của Cao Viễn và Phó Tranh.
Thế nhưng trời không đáp ứng mong muốn của cô ấy, vốn tưởng rằng Cao Viễn và Phó Tranh rất nhanh rời đi lại cần phải trao đổi rất nhiều về vụ án. Mà ngoài dự liệu của Thiệu Lệ Lệ, những thuật ngữ chuyên ngành mà họ thảo luận cô ấy hoàn toàn nghe không hiểu. Phó Tranh bắn tiếng Anh cả quá trình theo thói quen khi nói về một số điểm.
Thật không ngờ, thật không ngờ! Luật sư thực tập do Ninh Uyển hướng dẫn này lại có bản lĩnh như vậy. Hơn nữa thái độ đó còn khá kiêu ngạo, nếu như không biết thân phận của Phó Tranh, qua cuộc nói chuyện với Cao Viễn còn tưởng rằng Phó Tranh tự tin, tỏa ánh hào quang giỏi hơn Cao Viễn!
Thiệu Lệ Lệ oán thầm trong lòng, cuối cùng nghe thấy tín hiệu kết thúc của cuộc trò chuyện này.
“Cậu vất vả rồi. Phó Tranh, cậu tự lái xe đến? Nếu không thì có cần tôi đưa cậu về không?”
“Không cần, bị Ninh Uyển nhìn thấy không tốt.”
“Cậu yên tâm đi. Ninh Uyển đã đi dự hôn lễ của Uông Triết rồi, sẽ không nhìn thấy đâu. Hơn nữa sao tôi đưa cậu về mà không tốt? Cô ấy cũng đâu biết thân phận của cậu...”
Vừa nghe đến chữ “Ninh Uyển”, Thiệu Lệ Lệ bỗng dưng có tinh thần, Ninh Uyển? Có phải hai người này có bí mật gì giấu Ninh Uyển? Chẳng trách gần đây mỗi lần cô nhắc đến Cao Viễn, ánh mắt Ninh Uyển liền kỳ lạ...
Vào thời khắc then chốt này, tinh thần học sinh giỏi của Thiệu Lệ Lệ lại gây chuyện. Cho dù Cao Viễn có bí mật xấu hổ gì, nhưng cô trốn dưới gầm bàn nghe trộm là không phù hợp chính trị, chỉ là lúc cô do dự có nên bò ra không, liền nghe thấy giọng nói “tuyên truyền giác ngộ” của Cao Viễn trên đỉnh đầu.
“Cậu cũng thật là… Sớm thú nhận với Ninh Uyển một chút đi, cô ấy sẽ không quan tâm chi tiết như vậy đâu, dù sao cậu là sếp, ai sẽ tức giận sếp chứ? Hơn nữa đến lúc cô ấy biết cậu chính là đại Par mới gia nhập, lại còn chọn cô ấy vào đội, cô ấy còn bận tâm điều gì nữa?”
!!!!!!!!!
Phó Tranh… Phó Tranh chính là đại Par mới đến?!
***
Phó Tranh đang nói chuyện với Cao Viễn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động lớn “bộp” từ dưới gầm chiếc bàn trong văn phòng cạnh chân mình, giống như đầu của ai đó đụng trúng bàn vậy.
Cao Viễn giật mình, lập tức với lấy tài liệu ở trên bàn: “Ai? Kẻ trộm đúng không? Phó Tranh, cậu mau đi báo cảnh sát, nếu có văn kiện cơ mật gì bị trộm rồi, không báo cảnh sát lưu lại hồ sơ sẽ không dễ dàng giải thích với khách hàng...”
“Par Cao, là tôi.... Đừng, đừng báo cảnh sát...”
Nghe thấy giọng con gái có chút quen thuộc, Phó Tranh khẽ nhíu mày nhìn Thiệu Lệ đang từ từ bò ra từ dưới gầm bàn...
Anh nhớ Thiệu Lệ Lệ, đây là bạn tốt của Ninh Uyển, mà rõ ràng cô ấy đã nghe thấy toàn bộ...
Chỉ là rõ ràng người bị lộ bí mật là anh, nhưng Thiệu Lệ Lệ rõ ràng còn kinh sợ hơn bản thân Phó Tranh, cô bò ra, đứng thẳng người, chỉnh lại đầu tóc, bắt đầu trộm nhìn đánh giá Phó Tranh một cách co rúm.
Phó Tranh nhìn Cao Viễn, Cao Viễn cũng biết chuyện lớn không hay rồi, cười haha có chút xấu hổ: “Tôi cũng không biết tại sao Thiệu Lệ Lệ lại ở công ty, bình thường không phải đã đi đến hiện trường hôn lễ rồi sao?”
Thiệu Lệ Lệ vì tạm thời đến công ty lấy tài liệu mà vô tình phá vỡ một bí mật khủng khiếp có khát vọng sinh tồn mãnh liệt, lập tức giải thích đơn giản tại sao cô ấy lại xuất hiện ở công ty, sau đó tiếp tục nói: “Tôi
không nghe thấy cái gì hết, Par Cao, Phó... Par Phó, hai vị cứ nói chuyện, tôi có chút chuyện, tôi đi trước!”
“Đợi một chút.”
Nhưng tiếc là trời không cho ai toại nguyện, mộng đẹp tranh thủ chuồn mất của Thiệu Lệ Lệ chưa thể thành thật, Phó Tranh đã gọi cô ấy lại, ngược lại Cao Viễn tranh thủ hỗn loạn nói mình có chút chuyện nhanh chóng chạy mất...
Đợi đến khi công ty chỉ còn lại cô ấy và Phó Tranh, Thiệu Lệ Lệ chỉ cảm thấy không những ngượng ngùng, mà da đầu cũng tê rần. Mặc dù trên mặt vẫn duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong lòng Thiệu Lệ Lệ đã hoàn toàn không nhịn được gào thét...”
Phó Tranh này không phải là luật sư thực tập Ninh Uyển hướng dẫn sao!!!! Sao lắc mình một cái đã biến thành đối tác cấp cao sắp gia nhập công ty rồi? mà dường như Ninh Uyển hoàn toàn không biết!!! Khi trước cô ấy đến xã khu của Ninh Uyển chơi đã đối xử với Phó Tranh thế nào? Ninh Uyển còn nói anh không quan trọng, hình như cô thật sự không để ý đến người ta...
Bỗng chốc trong lòng Thiệu Lệ Lệ vừa hoài nghi, vừa xấu hổ, vừa hối hận. Thông thường bí mật bị phát giác, đa số trong phim truyền hình sắp bị diệt khẩu, tình huống hiện giờ của cô tuy chưa đến mức diệt khẩu, nhưng...
Thế nhưng trong lúc Thiệu Lệ Lệ đắn đo suy nghĩ kết cục bi thảm của mình, Phó Tranh lại mở lời.
“Xin lỗi.”
???
Giọng của Phó Tranh điềm đạm bình tĩnh, có vẻ như rất thành thật. Anh xin lỗi Thiệu Lệ Lệ, sau đó giải thích cẩn thận nghiêm túc ý định ban đầu che giấu thân phận ở xã khu.
“Thật sự không cố ý lừa dối mọi người, nhưng lúc đầu quả thực tôi suy nghĩ không thấu đáo, vì thế đã gây ra hiểu lầm, tôi xin lỗi mọi người.”
Cảnh tượng giáo huấn của ông chủ lên mặt nạt người trong ấn tượng của Thiệu Lệ Lệ đã không xảy ra. Phó Tranh vẫn giống như Tiểu Phó đi theo Ninh Uyển làm việc ở xã khu, nhã nhặn khiêm tốn, dường như không xảy ra bất cứ khác biệt tính cách nào do sự thay đổi thân phận. Thiệu Lệ Lệ cũng lặng lẽ thở phào. Thoạt nhìn vị đại Par này nhân cách rất cao, không giống người sẽ làm khó loại luật sư nhỏ bé như cô và Ninh Uyển, đến khi về nhanh chóng nói chuyện với Ninh Uyển, đừng viết mail khai thông quan hệ nữa, đại Par đã ở ngay bên cạnh rồi!
“Say này tôi sẽ công khai thân phận ở tổng bộ, nhưng trước khi chuyện này xảy ra, có thể nhờ cô một chuyện không?” Nét mặt của đại Par đối diện chân thành, thái độ khẩn khoản, hoàn toàn khiến người khác tin tưởng, đồng thời thậm chí có vài người cảm thấy từ chối anh ấy cũng là phạm tội.
Sau đó, Thiệu Lệ Lệ liền nghe đối phương tiếp tục nói.
“Hy vọng cô có thể giữ bí mật thân phận của tôi, tạm thời đừng nói với Ninh Uyển.”
Thiệu Lệ Lệ có chút choáng váng: “Hả?”
Nhưng Ninh Uyển là người tiếp xúc với Phó Tranh nhiều nhất, và cũng là người bị Phó Tranh che giấu thân phận nhiều nhất… Tại sao chứ?
“Bởi vì tôi muốn tự mình giải thích với Ninh Uyển.” Phó Tranh mím môi, “Tôi hy vọng cô ấy có thể trực tiếp nghe phiên bản câu chuyện từ chính miệng tôi nói, tôi cũng sẽ nghĩ rõ ràng phải nói với cô ấy thế nào, dù sao cô ấy xứng đáng có một lời giải thích nghiêm túc.”
“Chắc cô cũng hiểu rõ tính cách của Ninh Uyển, Nếu biết tôi lừa gạt cô ấy như vậy, có thể sẽ không chấp nhận nổi. Nhưng tôi đánh giá Ninh Uyển rất cao. Thời gian ở xã khu cô ấy chăm sóc tôi rất nhiều, tôi cũng nhìn thấy năng lực của cô ấy, còn hy vọng cô ấy có thể tham gia khi đội thành lập trong tương lai. Cho nên tôi càng đối xử thận trọng hơn trong quan hệ với cô ấy.” Phó Tranh cười, “Cô cũng biết, nếu không xử lý tốt, rất khó đảm bảo Ninh Uyển không có phản ứng dữ dội. Đến lúc đó nảy sinh hiểu lầm, sẽ gieo mầm họa trong việc hợp tác xử lý án tương lai, đúng chứ?”
Cuộc nói chuyện của Phó Tranh thực sự rất lôi cuốn. Mặc dù anh có vẻ nhã nhặn, nhưng thận trọng từng bước, vô tình để lộ thân phận không phải điều anh muốn, mà khi anh chưa nghĩ ra làm thế nào để hóa giải nguy cơ thân phận mình mang đến một cách ổn thỏa, anh không muốn mạo hiểm. Những thứ khác không quan trọng, quan trọng là làm thế nào để Ninh Uyển chấp nhận thân phận mới của anh một cách nhẹ nhàng.
Thiệu Lệ Lệ vừa nghe đến đây, quả nhiên mắt đã sáng lên: “Ý của anh là, sau này lập đội mới sẽ chọn Ninh Uyển vào đội?”
Phó Tranh gật đầu: “Đúng vậy.” Anh để lộ nét mặt có chút khổ não theo tình thế, “Cho nên không hy vọng xảy ra biến cố gì lớn trong quan hệ giữa tôi và Ninh Uyển, trước khi tôi nghĩ ra làm thế nào để nói chuyện thẳng thắn với cô ấy, cô có thể giúp tôi giữ bí mật không?”
“Có thể. Không thành vấn đề.”
Lúc này trong lòng Thiệu Lệ Lệ chỉ có vui mừng, cô ấy vui thay cho Ninh Uyển, cuối cùng cô cũng có thể được chọn vào đội đại Par, Phó Tranh tiếp xúc với Ninh Uyển lâu như vậy, nhất định biết tính tình và năng lực của cô.
“Đúng rồi, còn một chuyện. Có thể phiền cô một chút không?”
Nghe đến đại Par có chuyện nhờ mình, Thiệu Lệ Lệ lập tức có tinh thần: “Par Phó cứ nói!”
Phó Tranh khẽ ho, nói một cách tự nhiên: “Bên cạnh Ninh Uyển, đồng nghiệp nam có quan hệ tốt ngoài Trần Thước còn người nào khác không? Hoặc không phải người trong công ty chúng ta, người ngoài ngành cũng được, có người nào như vậy không?” Anh nhìn Thiệu Lệ Lệ, nói bổ sung, “À, tôi chỉ muốn hỏi, không có ý gì khác. Tôi muốn tuyển một một luật sư nam vào đội, chỉ muốn biết ngoài Trần Thước bên cạnh Ninh Uyển, có phải còn có một luật sư nam nào khác có quan hệ không tệ với cô ấy không? Nếu có quan hệ tốt với Ninh Uyển, đến lúc đó có thể sẽ ưu tiên cân nhắc.”
Đại Par quả nhiên là đại Par, suy nghĩ đều là chuyện thành lập đội như vậy, Thiệu Lệ Lệ lập tức suy nghĩ kĩ càng: “Trong công ty Ninh Uyển khá thân với Trần Thước, quan hệ khá bình thường với các đồng nghiệp nam khác, cô ấy vẫn luôn ở bên xã khu, không thể tham gia nhiều vụ án và hội nghị trong công ty...”
Thiệu Lệ Lệ nói xong, lo rằng Phó Tranh cảm thấy quan hệ giao tiếp xã hội của Ninh Uyển không ổn, cô nhanh chóng bổ sung: “Nhưng con người Ninh Uyển rất dễ gần, tôi nghĩ Par Phó tìm ai vào đội, cô ấy đều có thể hợp tác tốt.”
Khi một ông chủ xây dựng đội nhóm, đương nhiên hy vọng thành viên nội bộ trong đội đã hòa hợp có thể sống chung hòa bình. Có vài ông chủ nhiều việc, họ nóng lòng có thể trực tiếp lôi ra một đội đã thành thạo làm việc, kết quả nghe đến Ninh Uyển không có đồng nghiệp nam đặc biệt thân trong công ty, Phó Tranh không những không tỏ ra không vui, ngược lại giống như… có chút vui mừng?
Thiệu Lệ Lệ hỏi thăm dò: “Anh chuẩn bị kéo Trần Thước trực tiếp vào đội sao?”
Mặc dù hiện giờ Trần Thước đã có đội, nhưng chỉ cần giữa hai đối tác đồng ý, Trần Thước cũng có ý định này, vậy việc chuyển đội không phải vấn đề. Theo lý thì gần đây Trần Thước cũng làm việc ở xã khu, mặc dù Thiệu Lệ Lệ cũng biết anh ta bị chó đập trúng rất thảm, nhưng biết đầu sớm tối tiếp xúc với Phó Tranh, cũng có được sự yêu thích của vị đại Par này?
“Không, không cần thiết.” Kết quả Phó Tranh gần như lập tức trả lời câu hỏi của Thiệu Lệ Lệ, anh cười, dáng vẻ tâm trạng rất vui mừng, suy nghĩ cho Trần Thước một cách chu đáo, “Chuyển đội giữa chừng thực ra là cấm kỵ lớn, người đối tác mà Trần Thước đang theo rất xem trọng cậu ấy, nghiệp vụ của cậu ấy bên đó đang đi đúng hướng, hấp tấp chuyển đội không có điểm tốt, người trẻ kiên định làm việc ở một vị trí là tốt rồi.”
Thiệu Lệ Lệ tỉnh ngộ gật đầu. Đại Par chính là đại Par, suy nghĩ cho Trần Thước thật chu đáo!
“Ngoài ra, cô vừa nói hôm nay qua đây lấy bằng chức gốc, chuyện này vốn do ai phụ trách? Thôi Tĩnh?”
“Vâng, đúng thế...”
“Được, tôi biết rồi.”
Phó Tranh lại khẽ mỉm cười, sau đó quan tâm Thiệu Lệ Lệ hai câu, đặc biệt gọi xe riêng cho Thiệu Lệ Lệ, đưa Thiệu Lệ Lệ đến hiện trường hôn lễ.
***
Chỉ là Thiệu Lệ Lệ vui vẻ, trong mắt của Ninh Uyển có chút bất thường.
“Không phải cậu đi đưa tài liệu thu dọn chiến trường cho Thiệu Lệ Lệ sao? Đi đi về về một chuyến kết quả sao lại vui như vậy?” Ninh Uyển thực sự có chút tức giận với cô bạn nhở của mình, “Lần sau Thôi Tĩnh còn như vậy, cậu nên từ chối. Người này thật không biết xấu hổ, mỗi lần báo cáo công việc, đều tranh công, cái miệng mồm mép tung bay đó đều có thể thổi ra hoa, rõ ràng không phải việc mình làm, kết quả ôm hết lên vai mình...”
Kết quả đối với những lời của Ninh Uyển, Thiệu Lệ Lệ không hề chú ý, ngược lại quan tâm Ninh Uyển: “Ninh Ninh, gần đây cậu và Phó… Phó Tranh quan hệ thế nào?”
Ninh Uyển sững sờ, gần đây quả thực cô luôn nhìn không nhịn được nhìn trộm Phó Tranh, lẽ nào nhìn quá rõ ràng? Đến cả Thiệu Lệ Lệ không thường đến xã khu cũng phát hiện ra?
Khi trước vì bận vụ án, Ninh Uyển không nghĩ nhiều, sau đó Trần Thước lại xảy ra chuyện, cả người đều bận sứt đầu mẻ trán, nhưng chuyện của xã khu trong hai ngày nay đã chậm lại. Chuyện của Trần Thước đồn cảnh sát cũng đang điều tra đâu ra đấy, bản thân cô rảnh rỗi, lại không nhịn được bắt đầu nghĩ về Phó Tranh.
Cho dù Ninh Uyển còn trốn tránh, cũng không thể không thừa nhận cô đối xử khác với Phó Tranh.
Thế nhưng khi Ninh Uyển còn chưa nghĩ thông suốt, thế nhưng cô lại “Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết”*.
*Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.
Phó Tranh rất đẹp trai, lại rất cao ráo, dịu dàng lại lương thiện, mặc dù hiện tại chỉ là một luật sư thực tập, cũng không phải đại phú đại quý gì, nhưng Ninh Uyển tin, một Phó Tranh như vậy đi ra ngoài, sẽ có rất nhiều cô gái trẻ muốn gả cho anh.
Nghĩ như vậy Ninh Uyển có chút nản lòng. Hiện giờ mặc dù cô có thể dùng tư cách luật sư hướng dẫn của anh tiếp cận một cách quang minh chính đại Phó Tranh, nhưng cũng không thể dùng thân phận này cả đời, Phó Tranh người ta sớm muộn cũng phải xuất sư...
Nếu Thiệu Lệ Lệ đã biết cô nghĩ gì về Phó Tranh, Ninh Uyển cũng không giấu diếm nữa, cô thấp giọng nói: “Cậu cảm thấy có phải tớ nên đối xử tốt với Phó Tranh một chút.”
Đối xử tốt với Phó Tranh một chút, không chừng Phó Tranh không nỡ không quen rời khỏi cô thì tốt rồi! Xã hội hiện đại, nữ chủ động theo đuổi cũng không có gì không tốt!
Quả nhiên mắt Thiệu Lệ Lệ đã sáng lên, trên mặt suýt nữa viết “Cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi”: “Đúng đó! Cậu phải tốt với anh ấy một chút! Càng tốt cũng không phải quá đáng, cậu cũng biết đấy!”
Mặc dù đồng ý với Phó Tranh sẽ không tiết lộ thân phận của anh với Ninh Uyển, nhưng nhắc nhở một chút cũng không vi phạm pháp luật mà đúng chứ? Con người Ninh Uyển rất nhiệt tình, với tư cách luật sư hướng dẫn, quả nhiên trong lòng vẫn nghĩ quan tâm hơn một chút, đối xử tốt hơn một chút với người cấp dưới này. Trong lòng Thiệu Lệ Lệ nghĩ như vậy, ngoài miệng bắt đầu đưa ra chủ ý cho Ninh Uyển làm thế nào đối xử tốt với Phó Tranh. Tóm lại dù sao đi nữa, để Ninh Uyển nịnh nọt vị sếp này trước đã, như vậy cũng không sai.
Hai người “ông nói gà bà nói vịt” cả ngày, Ninh Uyển giống như nghĩ đến công việc, lại có chút căng thẳng: “Haizz, đừng nói những chuyện này trước đã. Tuần sau vị đại Par đó sẽ tiến hành thi viết chọn đội, cũng không biết câu hỏi khó không...”
Thiệu Lệ Lệ lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Cậu yên tâm đi Ninh Ninh, lần này tớ có dự cảm cậu nhất định sẽ vào được đội.”
“Tớ thì vẫn ổn, có chút tự tin vào bản thân, nhưng tớ lo Phó Tranh.” Ninh Uyển thở dài, “Tớ sợ anh ấy không qua, lần này mà anh ấy không qua, chẳng phải sẽ tiếp tục phí hoài ở xã khu hay sao?”
Khóe miệng Thiệu Lệ Lệ giật giật: “Tớ cảm thấy cậu lo lắng là không cần thiết đâu...”
Ninh Uyển vẫn còn lo lắng: “Không phải tớ vẫn luôn giữ liên lạc email với đại Par sao? Tối nay tớ lại viết mail tiến cử Phó Tranh. Mặc dù tuổi hơi lớn khởi đầu hơi muộn, nhưng năng lực nghiệp vụ của Phó Tranh thật sự rất mạnh, hơn nữa còn có thể giữ vững ý chí ban đầu...”
“Không cần đâu...”
Tiến cử đại Par cho chính đại Par, chỉ nghe thôi Thiệu Lệ Lệ đã cảm thấy hơi bức bách và xấu hổ, cô cố gắng ám chỉ: “Cái này cùng dấu đẩy nhau, cứng quá thì gãy, cậu tiến cử nhiều quá, đại Par người ta còn cảm thấy cậu muốn mở cửa sau.”
“Nói cũng đúng.” Ninh Uyển nghĩ ngợi, “Nếu Phó Tranh không được chọn, tớ lại tìm đại Par cũng không muộn, thật sự không thể mua một tặng một, chỉ cần Phó Tranh không phản đối, tớ sẵn sàng chia cho anh ấy một nửa tiền lương của tớ, đổi lấy anh ấy có cơ hội đến làm việc ở đội đại Par, dù sao nếu như vậy, tổng tiền lương mà đại Par trả cho các nhân viên cũng không thay đổi, mà vẫn có thể có một cấp dưới, tớ thấy được!”
“...”
Trong lòng Thiệu Lệ Lệ nghĩ, tớ thấy không được đâu...