Ninh Uyển đã gửi thư tiến cử, trăn trở đợi một ngày, nhưng không có bất cứ hồi âm nào, bởi vì cứ cách nửa tiếng cô lại kiểm tra mail một lần, trực tiếp dẫn đến cô ngủ không ngon, ngày hôm sau vác hai quầng mắt thâm đến văn phòng luật sư xã khu.
Cả tinh thần và sức khỏe cô đều kiệt quệ, kết quả Phó Tranh lại phong thái rực rỡ, anh của ngày hôm nay có vẻ rất an phận, lúc này ngồi yên lặng trên cái ghế nhựa đó, nét mặt hòa nhã, dường như đã chấp nhận sự sắp xếp của vận mệnh và đánh đập của cuộc sống, quyết định sống phần đời còn lại một cách ngoan ngoãn nghe lời.
Haizz, đến Phó Tranh chỉ trong vòng một đêm mà đã trưởng thành hiểu chuyện, nhưng mail của cô lại không có người hồi âm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Uyển vừa than khóc trong lòng vừa bắt đầu làm việc, đến khi cô nhận cuộc gọi tư vấn luật thứ 14 của ngày hôm nay, thanh âm lão Quý “sát vách” như tiếng chuông, chạy đến văn phòng.
“Tiểu Phó phải không?” Gương mặt ông hiền lành cười híp mắt, “Tôi là chủ nhiệm ủy ban công tác xã khu Duyệt Lan, cậu gọi tôi là lão Quý được rồi, làm phiền cậu viết cho tôi đoạn giới thiệu bản thân khoảng 200 chữ, sau đó cho tôi một tấm ảnh 6cm.” Ông giải thích: “Để tiện cho cư dân xã khu đến tư vấn, chúng tôi đều công khai luật sư xã khu hợp tác trên bảng thông báo và web xã khu, cũng vừa đến lúc thay đổi, cậu cũng vừa đến, mau mang những tài liệu đó của cậu thông báo lên đi.”
Lão Quý nói xong, nhìn Ninh Uyển: “Ninh Uyển à, cô giúp gửi hồ sơ điện tử và đoạn giới thiệu bản thân của Tiểu Phó đến mail công tác tuyên truyền của chúng tôi.” Lão Quý vừa nói vừa nhìn đồng hồ chạy ra ngoài, “Không nói nữa, tôi sắp không kịp rồi, chuyện này giao cho cô!”
“Nào, add wechat.” Ninh Uyển không tình nguyện lấy điện thoại ra. “Anh quét mã QR của tôi.”
Đến bây giờ Ninh Uyển vẫn cho rằng Phó Tranh không thể nào ở lại xã khu lâu được, nếu không vấp phải sự nhờ vả của lão Quý, thì dựa vào tình đồng nghiệp nhựa của cô và Phó Tranh, cô cảm thấy vốn không cần thêm cách thức liên lạc với nhau.
Đương nhiên, Phó Tranh cũng nghĩ như vậy, bởi vì anh vô cùng không tình nguyện lấy điện thoại ra, miễn cưỡng quét mã của Ninh Uyển, giống như ép con gái trong trắng thiện lương làm kỹ nữ, khiến Ninh Uyển hoài nghi có thể người đàn ông này sau khi gửi ảnh xong quyết định qua cầu rút ván, cho cô vào danh sách chặn, dường như bản thân không xứng đứng trong vòng tròn bạn bè cao quý của anh.
Chỉ là Ninh Uyển hôm nay vẫn chưa nhận được mail hồi âm, vì vậy chuyện gì cũng thấy cụt hứng, không so đo với Phó Tranh, thậm chí cô còn không quan tâm Phó Tranh, không thể nói chuyện băng tuyết cùng côn trùng mùa hạ, tên nhảy dù dựa quan hệ này thì hiểu gì về triển vọng ngành nghề và kế hoạch nghề nghiệp chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là sau khi Phó Tranh gửi đoạn giới thiệu bản thân và hồ sơ điện tử ảnh, Ninh Uyển nhìn tấm ảnh có độ nhận diện quá cao của Phó Tranh, không nhịn được nói: “Tìm lại bức ảnh khác đi.”
Phó Tranh ngẩng đầu, khẽ nhăn mày, nhìn chằm chằm Ninh Uyển với đôi mắt đẹp như trong ảnh: “Tấm này không hợp lệ?”
Không phải không hợp lệ, là quá đẹp, khách quan mà nói, tấm ảnh chứng nhận này có hơi thua kém so với người thật Phó Tranh, nhưng ảnh chứng nhận mà chụp như vậy, hoàn toàn phạm quy rồi, nhìn không giống ảnh chứng nhận mà giống ảnh xem mắt hơn.
Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa. Tuy là kẻ dựa quan hệ, nhưng dáng vẻ anh xuất sắc không khiếm khuyết, năng lực chuyên môn không tốt, có thể kiếm cơm nhờ nhan sắc cũng không thành vấn đề.
Ninh Uyển vừa nghe điện thoại, vừa nói ý sâu xa, có lòng nhắc nhở: “Tìm tấm nào xấu đi.”
Nhưng tiếc là vừa nghe xong câu này, sắc mặt Phó Tranh liền đen lại: “Tôi không có tấm nào xấu.”
“Thế tìm tấm nào hơi xấu một chút.” Ninh Uyển thật lòng thật dạ nói, “Hoặc tấm nào bình thường chút. Tôi thật sự muốn tốt cho anh.”
“Tôi không có loại ảnh như vậy.” Kết quả Phó Tranh không hề nhận ra ý tốt của Ninh Uyển, anh nghĩ ngợi, lạnh nhạt quý phái từ chối cô: “Cứ dùng tấm này đi.”
Muốn tốt cho tôi? Phó Tranh suýt chút nữa tức giận bật cười, có phải Ninh Uyển diễn kịch nhiều quá rồi không? Không chỉ thích đấu đá nội bộ ở một xã khu nhỏ thế này còn muốn bày ra đống chuyện loại bỏ anh, đến một tấm ảnh chứng nhận cũng không cho phép dùng tấm ảnh đẹp? Đây là tâm lý hẹp hòi chăng? Lẽ nào đến vấn đề nhỏ nhen này cũng muốn đè đầu cưỡi cổ anh thì tâm lý mới ổn định? Lại âm mưu để anh dùng một tấm ảnh xấu...
“Anh chắc chắn?” Đương sự bị chỉ trích lòng dạ hẹp hòi lại hồn nhiên không biết, cô chớp chớp mắt nhìn Phó Tranh: “Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà.” Phó Tranh dứt khoát cắt ngang Ninh Uyển, lạnh lùng nói: “Chỉ là một tấm ảnh, cho dù cô có tự mình động thủ photoshop một tấm ảnh xấu, cũng không thể nào khiến cho bản thân tôi xấu, cô gây trở ngại ở một chuyện cỏn con thế này, thú vị lắm sao?”
“...”
Ninh Uyển nghiến răng, tên khốn Phó Tranh này đúng là “Chó cắn Lữ Động Tân”, không biết tốt xấu?
Có lòng tốt nhắc nhở nhưng anh không nghe, vậy đừng trách tôi vô tình vô nghĩa!
Cô nhìn Phó Tranh một cái, sau đó cười cười: “Vậy anh cứ dùng tấm đẹp đi, chỉ cần anh dũng cảm gánh vác hậu quả là được.”
Đối với lời Ninh Uyển, Phó Tranh đương nhiên dè bỉu coi thường, còn dọa dẫm tôi? Hậu quả? Cũng chỉ là một tấm ảnh thôi mà, có hậu quả gì chứ? Chỉ là sẽ có thêm vài người nhìn tấm ảnh anh khen ngợi mà thôi...
Chỉ là 2 giờ đồng hồ sau, Phó Tranh liền hiểu thâm ý trong lời nói của Ninh Uyển và hậu quả miệng cô nói là gì, một cách vô cùng khổ sở.
***
“Này chàng trai, cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Là người bản địa sao?”
“Chưa kết hôn chứ?”
Khi mới bắt đầu, Phó Tranh không hề dè chừng mấy bà cô này: “Chưa.”
“Chưa kết hôn thì tốt, chưa kết hôn thì tốt, vậy có bạn gái chưa.”
“Cũng chưa.”
Chỉ là không ngờ tới, hai câu trả lời tùy ý của bản thân lại biến thành ngòi nổ mọi thứ...
“Hahaha, vậy cháu có muốn đổi việc không? Có muốn thi công chức không? Các cháu là công-kiểm-pháp học luật rất tốt, ổn định lại vẻ vang!”
“Đã có nhà ở đây chưa? Có bằng lái xe chưa?”
...
Sau hai giờ đồng hồ thông báo ảnh chứng nhận bản thân và sơ yếu lý lịch ngắn, cửa văn phòng luật sư xã khu bỗng nhiên bị các bà thím trung niên kéo đến nườm nượp đập nát rồi...
Vốn dĩ văn phòng luật sư có nhiều người gọi điện thoại cần tư vấn, người dân đến xin tư vấn trực tiếp lại ít, bỗng chốc náo nhiệt giống chợ thức ăn, lúc bắt đầu chỉ có một cô, sau đó là người thứ hai, ba, bốn,... người thứ hai mươi...
Một làn sóng lớn các bà cô trung niên mặt đầy vui vẻ ngắt quãng ập vào phòng, sau đó những bà cô này đến nhìn cũng không nhìn Ninh Uyển một cái, tự ý đi qua cô, hướng thẳng đến Phó Tranh, sau khi nhìn thấy Phó Tranh, những đôi mắt sáng ngời và ý chí tràn đầy sát khí buộc phải xô đẩy lẫn nhau, khiến Phó Tranh trong phút giây hoảng hốt cảm thấy trước mắt bản thân là cảnh các vị lão yêu đắc đạo chia nhau ăn thịt Đường Tăng...
Lúc này, Phó Tranh hoàn toàn bị bao vây rồi, anh cố gắng bình tĩnh thử tự cứu mình: “Thưa cô, xin hỏi cô đến đây là vì có vấn đề pháp luật cần tư vấn phải không? Chúng tôi là luật sư xã khu, chỉ giải đáp vấn đề luật pháp.”
Chỉ đáng tiếc, những lời này không có chút tác dụng...
Phó Tranh đã đánh giá thấp năng lực cái ló khó cái khôn của quần chúng, bà cô lớn tuổi trước mắt quyết đoán hỏi một vấn đề luật pháp với anh: “À, là thế này, vậy cô hỏi cháu nhé cháu trai, bạn học của con trai dì hai hàng xóm của chị cả tôi sau khi kết hôn có tiểu tam, hiện tại tiểu tam kia cũng có thai rồi, vợ cả đã phá đứa con của tiểu tam, loại chuyện mà tiểu tam có lỗi trước, có cần phải đền tiền không?”
“...” Quá tận lực rồi dì à...
Phó Tranh chưa kịp nghẹt thở, liền nghe thấy bà cô đó chuyển chủ đề: “Cháu à ngoài ra lúc nãy điều cô muốn hỏi chưa hỏi hết, công việc hiện tại của các cháu một tháng lương bao nhiêu? Con gái cô năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp cử nhân đại học trọng điểm, hiện tại là một giáo viên cấp 3, cháu biết không, làm giáo viên ổn định, có thể chăm sóc gia đình, vấn đề giáo dục của con cái trong tương lai đều xử lý ổn thỏa, muốn tìm vợ phải tìm giáo viên, Wechat của con gái cô là...”
“...”
“Trương Xuân Hoa, bà nói đủ chưa? Có biết đạo đức nơi công cộng không? Mỗi người chúng tôi trong hàng này cũng chỉ có hai ba câu hỏi, còn bà? Một mình bà nói linh tinh lâu như vậy, chúng tôi đợi bà bao lâu rồi? Nói mãi không dứt.”
Phía sau hàng vọng tới tiếng nói bực bội của một phụ nữ, mà người phụ nữ đứng trước mặt Phó Tranh tên Trương Xuân Hoa này cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, lập tức quay đầu lớn giọng kêu rống lên: “Gọi cái gì mà gọi? Trần Phương, bà tưởng tôi không biết tâm tư nhỏ nhen của bà sao? Đứa cháu gái đó của bà đã 32 tuổi rồi, có thể xứng với chàng trai này sao? Còn lớn tuổi hơn người ta nữa kìa!”
“Đều là xã hội hiện đại rồi, đồ quê mùa nhà bà! Tình chị em mà không tốt sao?”
Cãi cọ qua lại, hai người phụ nữ này cứ thế cách nhau cả một hàng dài nảy sinh bất đồng...
Phó Tranh bị đám người trước mặt bao vây đến không thể thở nổi, chỉ cảm thấy có trăm con vịt trong não đang nhảy múa trên đầu mình, anh cố gắng vất vả phá vỡ vòng vây, trong giây phút này, anh đã không còn quan tâm nhưng thứ khác nữa, nhu cầu sinh tồn khiến anh gạt bỏ mọi tôn nghiêm, thảm hại mà bối rối đến cầu xin Ninh Uyển:
“Ninh Uyển, giúp tôi với, có thể giúp tôi gánh vác vài người và vài vụ án không?”
Mỗi người phụ nữ xếp hàng đều lấy tên mình để thề son sắt bản thân quả thật có vấn đề pháp luật cần tư vấn, xét về đúng sai, về tình, về lý, Phó Tranh đều không thể đuổi họ đi, tuy nói có vấn đề pháp luật cần tư vấn, mỗi bà cô xếp hàng trước mặt lại bắt đầu chuyển chủ đề nói chuyện, nhiệt tình dò hỏi thông tin cá nhân của Phó Tranh...
Chỉ là Ninh Uyển vẫn chưa kịp trả lời, bọn họ đã kháng nghị: “Không được, chàng trai à, chúng tôi chỉ muốn cậu tư vấn, nhìn cậu khá đáng tin!”
“...”
Phó Tranh vừa đối phó các bà cô có sức chiến đầu kinh người, vừa cảm thấy lần này không xong rồi, lúc này, anh không suy nghĩ gì khác, chỉ muốn sống thôi...
“Ninh Uyển! Cô giúp tôi đi.”
Ninh Uyển nhìn anh: “Tôi không nghe rõ.”
Cho dù sự giáo dục tiên tiến dạy anh từ trước đến nay không nên nói chuyện lớn giọng, nhưng trong tình cảnh không lối thoát này, anh vẫn nên từ bỏ nguyên tắc nhất quán của mình, cố gắng cao giọng gọi: “Ninh Uyển, hãy giúp tôi!”
Chỉ tiếc trả lời anh là tiếng đáp hàm nghĩa sâu xa của Ninh Uyển: “Hả, tại sao tôi vẫn không nghe rõ nhỉ?”
“...”
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ ung dung thừa gió bẻ măng, biết cô đang đợi điều gì, nhưng anh không mở lời, cô muốn nhìn anh cúi đầu sao? Sao anh có thể để cô đạt được ý đồ?
Nhưng mà...
Cuối cùng, khát vọng sinh tồn chiến thắng quan điểm tủi nhục, 5 phút sau, Phó Tranh nghiến răng, ăn nói nhũn nhặn: “Giúp tôi với, cô giáo Ninh, coi như tôi cầu xin cô.”
Hahahahahahaha.
Như vậy còn tạm được.
Ninh Uyển nhịn tiếng cười điên cuồng trong lòng, sau đó đứng dậy, lần nữa lôi ra loa phóng thanh: “Các dì à! Người thật sự có vấn đề pháp luật nghiêm túc thì ở lại! Người muốn giới thiệu đối tượng cho Phó Tranh chúng tôi xin mời về!”
Cô hắng giọng, giọng cô mạnh mẽ tuyên bố từng câu từng chữ: “Bởi vì người đàn ông này, tôi đã đặt trước rồi!”
Chưa kể đến đám phụ nữ trung niên bị những lời phát ngôn bá đạo của Ninh Uyên là kinh sợ, đến cả đương sự Phó Tranh cũng ngẩn người, anh cảm thấy có chút bối rối, hình như đã xuyên không vào vở kịch máu chó gì mà luật sư xã khu bá đạo yêu thương tôi, cả đời này anh cũng không ngờ đến bản thân lại có thể trở thành đương sự trong loại lời kịch đầy nhục nhã này.
Đương nhiên, lời tuyên bố này khiến những người phụ nữ ở đây không phục, ở bên dưới lập tức có người mồm năm miệng mười nói tới...
“Tiểu Ninh à, sao cô có thể như vậy? Khó khăn lắm mới có một người đàn ông trẻ trung độc thân trong độ tuổi thích hợp đến, không thể nhường cho cư dân nội bộ xã khu chúng tôi trước sao?”
“Tiểu Ninh à, tuy rằng cô độc thân, Tiểu Phó cũng độc thân, nhưng không phải độc thân là nhất định ở bên nhau, nhỡ cô không phải kiểu Tiểu Phó thích thì sao? Cháu gái của tôi cũng độc thân, mọi người đều cạnh tranh công bằng trên một đường đi.”
Ninh Uyển mặt không cảm xúc nhắc nhở trong loa phóng thanh: “Các vị cũng không phải ngày đầu tiên mới quen biết tôi, Ninh Uyển tôi là người cạnh tranh công bằng sao? Đương nhiên là không!”
“Cho dù là tôi có lòng tốt muốn cạnh tranh công bằng, nhưng tôi và luật sư Phó là “gần quan hưởng lộc”, còn là người đồng hành có chung ngôn ngữ, người nhà các dì ai có thể cạnh tranh được với tôi?”
Nhưng những bà cô này đâu có dễ dàng rút lui...
“Thân hình con gái tôi rất đẹp, cao 1m65...”
Ninh Uyển cười, nhìn Phó Tranh: “Phó Tranh, nói với họ, tôi cao bao nhiêu?”
Phó Tranh sững sờ, sau đó nhìn Ninh Uyển: “1m68.”
Phán đoán chuẩn xác như vậy, Ninh Uyển có chút không ngờ tới, chỉ là rất nhanh cô thu lại biểu cảm, đổi thành thần thái đắc ý ngời ngời, quay đầu nói với người phụ nữ đó: “Đã thấy chưa? Phó Tranh nhà người ta sớm đã âm thầm chú ý tôi rồi, lại có thể nói chuẩn xác không chút sai sót chiều cao của tôi! Chúng tôi ở bên nhau không phải là chuyện nước chảy thành sông sao?”
Phó Tranh vô duyên vô cớ bị chụp cho cái mũ như vậy, nhưng do gặp tình cảnh trước mặt, lại không thể phản bác, chỉ có thể ngậm chặt miệng, cố gắng khai thông tâm trạng bản thân.
Rất nhanh, lại có một người phụ nữ khác không phục, lập tức lôi điện thoại ra: “Luật sư Phó, cậu nhìn ảnh cháu gái tôi đi, rất xinh đẹp, không chừng khi cậu xem xong lại cảm giác có duyên như đã gặp.”
Ninh Uyển không phối hợp, tự mình cầm điện thoại, trực tiếp đưa bức ảnh đến trước mặt mình, sau đó quay đầu hướng Phó Tranh: “Phó Tranh, tôi và cô gái này, anh cảm thấy ai đẹp?”
“Cô.”
Tuy câu trả lời này là do tình thế bắt buộc, nhưng không thể không thừa nhận, đây ít ra là câu nói thật lòng, có một điểm Cao Viễn nói không sai, Ninh Uyển quả thật rất xinh đẹp, chỉ là Phó Tranh chưa từng nghĩ tới, một người con gái xinh đẹp, suy nghĩ sao có thể kỳ lạ như vậy, tác phong sao có thể quanh co phức tạp như vậy...
Chỉ có điều người phụ nữ đó càng chiến càng hăng: “Tiểu Ninh, không phải tôi tự khen, cháu gái của tôi không chỉ cao ráo, thân hình còn cực đẹp!”
Phó Tranh quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Uyển ưỡn ngực, bày ra tư thế không phục hiếu chiến: “Dì à, cháu đã gặp qua cháu gái dì, đúng là thân hình không tệ, nhưng ngực cô ấy không to bằng cháu, eo cũng không thon bằng cháu.”
“...”
“Tiểu Ninh, con gái họ hàng của tôi tính tình cực kì tốt, dịu dàng tốt bụng, có thể “hồng tụ thêm hương” cho Phó Tranh...”
Ninh Uyển mặt không biểu cảm: “Tính tình của tôi cực tệ, có thể làm một con hổ mẹ giữ nhà bên cạnh Phó Tranh.” Sau đó cô chớp mắt nhìn Phó Tranh bên cạnh, “Phó Tranh, anh nói to cho mọi người biết, anh thích người con gái ôn nhu hay thô lỗ?”
Lòng Phó Tranh như tro nguội, mắt hướng hư không, khô khan trả lời: “Tôi thích kiểu thô lỗ.”
...
CHƯƠNG 7
Ninh Uyển đã gửi thư tiến cử, trăn trở đợi một ngày, nhưng không có bất cứ hồi âm nào, bởi vì cứ cách nửa tiếng cô lại kiểm tra mail một lần, trực tiếp dẫn đến cô ngủ không ngon, ngày hôm sau vác hai quầng mắt thâm đến văn phòng luật sư xã khu.
Cả tinh thần và sức khỏe cô đều kiệt quệ, kết quả Phó Tranh lại phong thái rực rỡ, anh của ngày hôm nay có vẻ rất an phận, lúc này ngồi yên lặng trên cái ghế nhựa đó, nét mặt hòa nhã, dường như đã chấp nhận sự sắp xếp của vận mệnh và đánh đập của cuộc sống, quyết định sống phần đời còn lại một cách ngoan ngoãn nghe lời.
Haizz, đến Phó Tranh chỉ trong vòng một đêm mà đã trưởng thành hiểu chuyện, nhưng mail của cô lại không có người hồi âm.
Ninh Uyển vừa than khóc trong lòng vừa bắt đầu làm việc, đến khi cô nhận cuộc gọi tư vấn luật thứ 14 của ngày hôm nay, thanh âm lão Quý “sát vách” như tiếng chuông, chạy đến văn phòng.
“Tiểu Phó phải không?” Gương mặt ông hiền lành cười híp mắt, “Tôi là chủ nhiệm ủy ban công tác xã khu Duyệt Lan, cậu gọi tôi là lão Quý được rồi, làm phiền cậu viết cho tôi đoạn giới thiệu bản thân khoảng 200 chữ, sau đó cho tôi một tấm ảnh 6cm.” Ông giải thích: “Để tiện cho cư dân xã khu đến tư vấn, chúng tôi đều công khai luật