Kì Tài Giáo Chủ

A Tỳ Đạo Tam Đao


trước sau

Khi thấy Sở Hưu, gương mặt Nhạc Hạc Niên đã từ kinh ngạc hóa thành phẫn nộ tới cực hạn.

Hắn đột ngươi nhiên quay đầu về phía Nhạc Đông Hành, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Nghịch tử, bảo hổ lột da, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Nhạc Đông Hành lạnh lùng đáp: “Đương nhiên ta biết! Nhưng phụ thân đại nhân, đừng quên mọi chuyện là do ai dẫn tới. Nếu không phải vì hai cha con Nhạc Đông Lâm, sao Nhạc gia chúng ta lại chọc tới sát thủ Thanh Long Hội?

Phụ thân đại nhân, đừng oán ta, là do ngươi quá bất công! Vị trí gia chủ ai giỏi thì được. Ta vì cái danh đó mà phấn đấu nửa đời người, cũng bỏ công bỏ sức cho Nhạc gia cả nửa đời, kết quả còn chẳng bằng thằng nhãi Nhạc Lư Xuyên kia đi câu một con ả bên ngoài. Ta không phục!”

Sở Hưu nhìn Nhạc Đông Hành, y cảm thấy cảnh tượng này thật quen mắt.

Sau đó y lại nhìn sang Nhạc Hạc Niên lắc đầu nói: “Nhạc Hạc Niên, con trai ngươi còn hận ngươi như vậy, xem ra ngươi làm người rất thất bại.”

Nhạc Hạc Niên không để ý tới lời châm chọc của Sở Hưu, chỉ nhìn y nói: “Thật sự không thể giảng hòa ư? Ngươi hẳn cũng biết nội tình Nhạc gia ta còn thâm sâu hơn Mục gia vài lần. Thứ Mục gia cho ngươi, Nhạc gia ta có thể cho ngươi gấp bội!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đáng tiếc, giết người cũng có quy củ giết người. Thanh Long Hội cũng có quy củ của Thanh Long Hội.

Tiền tài tuy tốt nhưng nếu phá hỏng quy củ của Thanh Long Hội, như vậy cả mạng cũng không còn mà tiêu.”

Thanh Long Hội là tổ chức sát thủ mạnh nhất trên giang hồ, đương nhiên có quy củ riêng của mình. Nhạc Hạc Niên cũng không trông mong đối phương bỏ qua.

Chuyện hôm nay đã chẳng thể yên lành được, hắn hít một hơi như muốn nói điều gì nhưng lại đột nhiên vung kiếm chém về phía Sở Hưu!

Kiếm thế như núi, vô cùng nặng nề, kiếm cương lại ầm ầm bộc phát, quét ngang ra, phủ kín tất cả mọi đường né tránh của Sở Hưu.

Tay phải Sở Hưu vung lên, Hồng Tụ Đao xuất hiện trong tay y, trường đao chém ra, tà khí đỏ tươi quỷ dị ngưng tụ trên thân đao, va chạm với kiếm cương, lập tức làm phát ra một tiếng nổ vang. Thân hình Sở Hưu bị đánh lui lại vài bước.

Vẫy vẫy cổ tay hơi tê dại, Sở Hưu nhíu mày.

Đến Ngự Khí Ngũ Trọng, chênh lệch giữa các cấp bậc võ giả đã lớn hơn lúc trước nhiều.

Đến Ngoại Cương cảnh, cương khí phóng ra ngoài, lực lượng cường đại đó khiến cả Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt của Sở Hưu cũng không thể ngăn cản hoàn toàn, lập tức bị áp chế.

Đây là trong tình huống đối phương đã trúng kịch độc, nội lực bị áp chế. Nếu là thời kỳ đỉnh phong, Sở Hưu không dám chắc mình có thể đối đầu với Nhạc Hạc Niên này.

Có điều, nói cách khác giờ Nhạc Hạc Niên thân đã trúng kịch độc, liệu hắn có thể dùng công kích cường đại như vậy được bao lâu?



Thực tế cũng đúng như suy nghĩ của Sở Hưu, Nhạc Hạc Niên đã trở nên nóng nảy.

Hắn vốn tưởng sát thủ Thanh Long Hội là cấp năm Ngoại Cương cảnh, nào ngờ đối phương chỉ có thực lực Nội Cương cảnh, quả thật nực cười.

Cả Nhạc gia to lớn bọn họ lại thiếu chút nữa bị một võ giả Nội Cương cảnh ép tới chia năm sẻ bảy, kém tí nữa thì diệt môn, đây quả thật là chuyện cười!

Có điều nói cách khác đối phương chỉ có Nội Cương cảnh, vậy mình vẫn có hy vọng giết chết đối phương.

Trấn Sơn Kiếm Quyết của Nhạc gia công phu song toàn nhưng thật ra không phải môn võ công theo hướng chủ động xuất thủ, phương thức ổn thỏa nhất là co kéo với đối phương đến lúc kình lực đối phương giảm sút mới lấy thế Thái Sơn áp đỉnh đánh bại đối phương.

Nhưng giờ Nhạc Hạc Niên không thể kéo dài lâu như vậy được. Càng để lâu độc tố trong cơ thể hắn lan tràn càng nhiều, đến lúc đó đừng nói võ giả Nội Cương cảnh, cho dù một võ giả Tiên Thiên cũng có thể tùy ý giết chết hắn.

Cho nên đối mặt với tình huống này,Nhạc Hạc Niên quả quyết lựa chọn bỏ qua áp chế độc tố mà bộc phát cương khí quanh người, mang theo khí thế vô biến đánh về phía Sở Hưu.

Kiếm Trấn Sơn Hà, trường kiếm mang theo kiếm cương màu xanh chém xuống, chỉ trong chớp mắt đã khóa chặt tất cả các phương vị né tránh của Sở Hưu, như một ngọn núi lớn đè xuống.

Đối phương trực tiếp dùng lực ép người, Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu lại thiên về quỷ dị linh động, không thể phát huy được. Y chỉ có thể dùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bộc phát sát khí cùng tà khí trong cơ thể để ngăn cản.

Trước đó trong lúc Nhạc gia giết chóc, Sở Hưu chủ động dung hợp sát khí cùng tà khí, giờ hai luồng lực lượng đó đã ngưng tụ thành một cỗ khí huyết sát kinh người. Tuy không phải cương khí nhưng một khi bạo phát lại có uy năng không kém hơn cương khí!

Khí huyết sát nhập thể, hai mắt Sở Hưu đã biến thành màu đỏ rực điên cuồng, nhưng lúc này thần trí Sở Hưu lại cực kỳ tỉnh. Đối mặt với kiếm cương cường đại phô thiên cái địa kia, mỗi đao y chém ra đều phá tan một luồng kiếm cương, mặc dù bản thân bị đánh lui nhưng vẫn cực kỳ trầm ổn, không hề thụ thương.

Nhạc Hạc Niên càng lúc càng nóng nảy, sau khi ép Sở Hưu lui lại lần nữa, trực tiếp xuất chưởng, Dạ Xoa Thám Hải bùng nổ

như cơn sóng dữ!

Võ giả Nhạc gia đại đa số không am hiểu công phu quyền cước, chỉ có gia chủ hắn ngoài kiếm pháp ra còn tu luyện một môn chưởng pháp cực kỳ cường đại.

Đối mặt với chưởng lực cường đại của Tham Hải Thần Chưởng, Sở Hưu không tránh không né, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ bên táy trái cũng đánh ra. Song chưởng giao nhau lập tức phát ra tiếng cương khí bùng nổ ầm ầm. Nền đá dưới chân Sở Hưu vỡ vụn thành từng khối, y trực tiếp bay ngược lại phía sau hơn mười bước, chưởng lực nhập thể, một tia máu tươi chảy ra khỏi miệng.

Bên kia Nhạc Hạc Niên mặc dù không lui nhưng tay trái lại biến thành màu tím đen. Tử Dương Ma Diễm nhập thể, cảm giác bị lửa thiêu đau đớn tới mức khiến hắn rên kẽ một tiếng, ánh mắt cực kỳ kinh hãi.

Chưởng lực này quả thật như giòi bám trong xương, thiêu đốt dọc theo kinh mạch chân khí của hắn cháy khắp toàn thân. Mặc dù hắn có thể vận dụng nội lực bản thân tạm thời trấn áp, nhưng đang giữa cuộc chiến làm vậy rõ ràng là tự tìm đường chết!

Trong mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh, chỉ vài bước đã lao thẳng tới trước người Nhạc Hạc Niên, đao thế trong tay như cuồng phong vũ bão ầm ầm đánh xuống, ngược lại bắt đầu áp chế Nhạc Hạc Niên.

“Chết tiệt!”



Ánh mắt Nhạc Hạc Niên lóe lên vẻ tàn nhẫn, sát thủ Thanh Long Hội này thật quá khó đối phó, rõ ràng chỉ là Nội Cương cảnh nhưng trên người có đủ loại võ công quỷ dị cường đại. Hơn nữa căn cơ đối phương mạnh tới mức quả thật không giống võ giả Nội Cương cảnh.

Tiếp tục như vậy, hắn sẽ từ khó đối phó nổi biến thành gặp nguy hiểm.

Trong tay Nhạc Hạc Niên lóe lên ánh sáng đỏ thẫm như máu tươi.

Lúc này ngay khí huyết khắp người hắn cũng truyền vào trong trường kiếm trên tay, theo kiếm này chém xuống, một luồng kiếm mang đỏ tươi ầm ầm bộc phát, thậm chí chiếu rọi cả nửa gian nhà.

Trường kiếm chém xuống, kiếm thế Nhạc Hạc Niên cổ phác thê lương, mang theo sát cơ hoàng hôn vô tận, Sơn Hà Lạc Nhật Kiếm!

Thức kiếm pháp này không phải trong Trấn Sơn Kiếm Quyết của Nhạc gia bọn họ mà là tàn chiêu của một kiếm pháp cường đại, cường đại tới mức hắn không thể tu luyện theo cách bình thường.

Muốn phát động Trường Hà Lạc Nhật Kiếm chỉ có một cách, đó là dùng khí huyết bản thân làm vật dẫn, dùng nội lực thiêu đốt khí huyết thành tàn dương lạc nhật đỏ thẫm như máu, như vậy mới đạt tới chân lý của kiếm ý kia.

Hao tổn khí huyết với bất cứ võ giả nào cũng không hề dễ chịu, đặc biệt là khi Nhạc Hạc Niên vừa trúng độc lại vừa trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ của Sở Hưu. Sau khi khí huyết hao tổn thậm chí căn cơ của hắn cũng bị tổn hại, nhưng lúc này không lo được nhiều như vậy!

Dưới Trường Hà Lạc Nhật, sát cơ hoàng hôn hàng lâm, quy tất cả về tịch diệt!

Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt y đã không còn bất cứ thần thái gì, đôi mắt tĩnh mịch như nối tận cửu uy địa ngục, vừa quỷ dị vừa kinh khủng.

Hồng Tụ Đao vung lên, thân đao lóe lên sắc đỏ nhưng lại mơ hồ mang theo một luồng khí đen mông lung, kèm theo giết chóc cùng tuyệt vọng vô tận!

Theo đao thế của Sở Hưu chém xuống, đao mang kinh khủng màu đen triệt để che màu đỏ bên dưới, cũng trực tiếp đánh tan Lạc Nhật Trường Hà sáng rực kia.

Phía đối diện hai mắt Nhạc Hạc Niên lộ vẻ hoảng sợ vô cùng. Hắn chưa từng thấy đao nào kinh khủng như vậy, không phải sinh cũng không phải tử, đao ý tạo thành từ oán hận vô biên vô tận kia chỉ có thể mang tới nỗi tuyệt vọng vô cùng cho người ta!

Một đao như xuất phát từ địa ngục xé tan mọi thứ trước mắt hắn, chém lên cơ thể hắn cũng là chém linh hồn hắn vào A Tỳ Địa Ngục, vĩnh viễn đọa lạc trong nỗi khổ luân hồi!

Một đao Hồng Tụ Đao qua, tất cả tiêu tán, thi thể Nhạc Hạc Niên không chút vết thương nhưng máu tơi khắp người chảy ra như nước, tựa như toàn thân hắn đều là vết thương.

Lúc này tay cầm đao của Sở Hưu cũng run run, một lúc sau thần thái trong mắt y mới dần khôi phục, cố gắng chế trụ lực lượng hận ý điên cuồng trong lòng.

Đây cũng là lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao, lực lượng Vô Gian Địa Ngục cực kỳ kinh khủng này khiến cho không ai ngăn cản nổi, khiến đối thủ tuyệt vọng, ngược lại cũng khiến bản thân y cảm thấy tuyệt vọng.

Có điều may là trước đó Sở Hưu tính không sai, lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao quả thật kinh khủng nhưng mình có thể ngăn chặn được.

Cho nên Sở Hưu cũng đã sắp thăm dò đến cánh cửa của môn đao pháp này, có thể dùng nhưng phải thật cẩn thận!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện