Chiêu giả mạo Long Kỵ Cấm Quân của Sở Hưu không phải nước cờ mạo hiểm mà là y tin tưởng trăm phần trăm sẽ không bị người của Bạch Hổ Đường nhìn thấu.
Lệnh bài của Long Kỵ Cấm Quân không có họ tên, chỉ có cơ cấu sở thuộc quân doanh, đừng nói một tổ chức mới liên kết như Bạch Hổ Đường, cho dù là Long Kỵ Cấm Quân khác cũng chưa chắc đã nhận ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, Long Kỵ Cấm Quân trực thuộc hoàng thất Đông Tề nhưng không chỉ nghe lệnh từ một hoàng tử mà nghe theo chỉ huy của tất cả các thành viên hoàng thất.
Trong môi trường như vậy, Long Kỵ Cấm Quân trừ một số người hành động đơn độc, đại đa số đều chấp hành nhiệm vụ theo hình thức năm người thành một ngũ. Cho nên trừ phi là người trong một ngũ, nếu không cho dù mọi người cùng một doanh cũng chưa chắc đã nhận ra đồng liêu của mình.
Thậm chí hôm nay nếu người của Bạch Hổ Đường nói cho vị nhị hoàng tử Đông Tề kia, chỉ cần vị nhị hoàng tử Đông Tề không phái người thăm dò danh sách Long Kỵ Cấm Quân, có lẽ nhị hoàng tử cũng không nhận ra có gì sai.
Dưới tay y có nhiều Long Kỵ Cấm Quân trải khắp giang hồ, thu thập đủ thứ tình báo bảo vật, làm sao hắn nhớ hết tên mọi người được?
Thiên Tội đà chủ dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Sở Hưu, lúc này cho dù Thiên Tội đà chủ cũng không hiểu nổi lai lịch Sở Hưu, chẳng lẽ xuất thân của hắn là Long Kỵ Cấm Quân thật sao?
Sở Hưu xuất thân từ Ngụy Quận không phải bí mật gì, mà trước đó Ngụy Quận cũng trực thuộc Đông Tề cho nên cũng rất có khả năng Sở Hưu bí mật gia nhập Long Kỵ Cấm Quân.
Có điều suy nghĩ cẩn thận một chút lại cảm thấy không đúng, nếu Sở Hưu này xuất thân Long Kỵ Cấm Quân như lời y nói, sao ban đầu ở Lâm Trung Quận lại bị đuổi giết thảm như vậy? Thậm chí lần Thiên Tội đà chủ xuất thủ Sở Hưu thiếu chút chút nữa đã bị người ta vây công đến chết.
Có điều lúc này đã không có thời gian cho Thiên Tội đà chủ suy nghĩ nhiều, hai võ giả Bạch Hổ Đường thấy lệnh bài trên người Sở Hưu xác nhận lại không sai, bèn nhìn sang phía Thiên Tội đà chủ cười gằn một tiếng: “Đám cá chạch Thanh Long Hội, vừa vặn mấy hôm rồi ta không động thủ, hôm nay lấy các ngươi ra làm món chính!”
Võ giả Bạch Hổ Đường này không phải hù dọa, hắn đang nói thật.
Công pháp Bạch Hổ Đường chú trọng sắc bén sát phạt, tất cả đều phải tu hành trong giết chóc.
Có điều hiện giờ Bạch Hổ Đường giết chóc quá nặng, chọc giận phần lớn tông môn võ lâm Đông Tề cho nên buộc phải ẩn nhẫn, giờ gặp Thiên Tội đà chủ coi như hắn có thể thoải mái hạ sát một phen.
Tổng đường căn dặn bọn họ không thể gây chuyện, không thể tùy tiện trêu chọc những tông môn khác nhưng không nói bọn họ không thể xuất thủ với kẻ đối đầu Thanh Long Hội này!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí đỏ tươi ầm ầm bộc phát, tiếp đó gã cao to của Bạch Hổ Đường chém ra một đao, sát cơ bùng lên chín tầng trời!
Bạch Hổ Sát Thần Cương!
Bạch Hổ Sát Thần Cương của Bạch Hổ Đường rất giống với Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu, nhưng trong đó lại ẩn chứa chân lý võ đạo khác nhau.
Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu một khi rời vỏ sẽ ngưng tụ ra lực lượng huyết sát cực kỳ cường đại, uy năng kinh người, lấy khí huyết sát cường đại trấn áp bất cứ lực lượng dị chủng nào. Nếu rót vào thân thể đối phương thậm chí có thể thẩm thấu ăn mòn khí huyết đối phương, cực kỳ tà dị.
Còn Bạch Hổ Sát Thần Cương của Bạch Hổ Đường lại đơn giản trực tiếp hơn nhiều, Bạch Hổ phương tây thuộc duệ kim, chú trọng sát phạt, Bạch Hổ Sát Thần Cương cũng là ngưng tụ sát cơ sắc bén vô biên tới cực hạn, có thể nói cương mãnh vô song.
Gã cao to Bạch Hổ Đường này cùng cảnh giới với Thiên Tội đà chủ có điều tu vi rõ ràng tinh thâm hơn Thiên Tội đà chủ kia một chút, khí thế cuồng bạo lập tức chế trụ Thiên Tội đà chủ.
Đám võ giả Bạch Hổ Đường còn lại cũng xông tới chiến đấu cùng bọn Đường Nha.
Sở Hưu nheo mắt lại cao giọng nói: “Tiền bối Bạch Hổ Đường, tại hạ còn phải về Đông Tề giao bảo vật cho nhị hoàng tử, nơi này xin nhờ tiền bối ngài ngăn ngản giúp.”
Gã cao to Bạch Hổ Đường tùy ý nói: “Đi thôi, đám cá trạch Thanh Long Hội này cứ giao cho ta là được.”
Sở Hưu nhìn thoáng qua chiến cuộc, người của Bạch Hổ Đường thật ra ít hơn một chút, Trần Kiệu vừa bị Sở Hưu dùng một chiêu đánh trọng thương vậy mà lại trốn một bên không xuất thủ. Thấy Sở Hưu nhìn lại, hắn lập tức lui về phía sau một bước, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Đại Kim Cương Luân Ấn vừa rồi của Sở Hưu đủ khiến hắn biết chênh lệch giữa bản thân và đối phương, cách biệt một trời một vực.
Nếu mình còn không biết sống chết đi cản Sở Hưu, vậy chẳng khác gì tự sát.
Cười lạnh với Trần Kiệu một tiếng, Sở Hưu không tiếp tục xuất thủ mà trực tiếp xoay người bỏ đi.
Một tên nhãi nhép mượn gió bẻ măng mà thôi, lúc này có giết hắn cũng chỉ phí thời gian.
Sau khi đi khỏi, Sở Hưu trực tiếp bộc phát cước lực cao nhất của mình, có điều y không đi dọc theo biên giới Đông Tề mà chuẩn bị tiến về Quan Trung.
Trước đó Sở Hưu quả thật có ý định tới Đông Tề, có điều sau chuyện này mặc dù y nắm chắc việc giả mạo Long Kỵ Cấm Quân sẽ không bại lộ nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất y không nên tiếp cận bên Đông Tề.
Trong tam đại cường quốc, nước tại Đông Tề là sâu nhất. Lý do là vì diện tích bao la, gần nửa số đại tông môn trên giang hồ đều nằm trong nội cảnh Đông Tề. Với thực lực của Sở Hưu bây giờ, nếu y dám gây chuyện bên Đông Tề chắc chắn kết cục còn thảm khốc hơn lúc ở Bắc Yên nhiều.
Ban ngày Sở