Kì Tài Giáo Chủ

Hoàn Thành


trước sau

Trong số bốn vị bộ đầu giang hồ, Đỗ Quảng Trọng tuổi tác lớn nhất nhưng lại là người ngay thẳng nhất, còn lâu mới láu cá bằng kẻ đã tâm như Ngũ Tư Bình hay Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương. Cho nên Sở Hưu mới chọn hắn làm mục tiêu ly gián.

Lần đầu Sở Hưu làm vậy chỉ để khiến bọn họ trở mặt cãi cọ, nhưng cũng không quyết liệt. Dựa theo tính cách Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương bọn họ chỉ hoài nghi Đỗ Quảng Trọng mà thôi.

Nhưng lần này Sở Hưu đã biến cảm giác hoài nghi đó thành sự thật. Mặc dù trên thực tế Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng quả thật không làm gì, nhưng trong mắt những người khác rõ ràng Đỗ Quảng Trọng đã đầu nhập vào Sở Hưu. Đồng thời Sở Hưu cũng đã trả thù lao. Đợi đến lúc Đỗ Quảng Trọng trở lại đường khẩu tuần sát sứ ở Kiến Châu Thành, chắc chắn sẽ trở mặt cùng đám người Ngũ Tư Bình.

Đỗ Quảng Trọng chỉ vào Sở Hưu, tức tới run lên lẩy bẩy không nói ra lời.

Làm bộ đầu nhiều năm như vậy rồi, Đỗ Quảng Trọng cũng từng bắt vô số kẻ cùng hung cực ác, thủ đoạn tàn nhẫn tâm địa tàn độc. Nhưng không một ai âm hiểm như Sở Hưu, thoải mái đùa bỡn lòng người trong lòng bàn tay.

Đương nhiên lúc này Đỗ Quảng Trọng có oán trách sao mình lại ngã hai lần trên cùng một nơi cũng vô dụng, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngũ Tư Bình là kẻ có thâm niên tại Quan Trung Hình Đường, chắc chắn cũng có bằng hữu tại tổng bộ. Chuyện này có giấu được người khác chứ giấu sao được Ngũ Tư Bình. không khéo lúc này hắn đã nhận được tin, đang tính toán làm sao đối phó ngươi đấy.

Ta không hiểu rõ về Ngũ Tư Bình. Ngươi làm cộng sự với hắn nhiều năm như vậy chắc phải hiểu chứ. Ngươi nói xem hắn sẽ đối phó với ngươi ra sao?”

Đỗ Quảng Trọng nghe vậy lập tức biến sắc.

Chính bởi hắn làm cộng sự với Ngũ Tư Bình nhiều năm như vậy nên mới càng hiểu rõ Ngũ Tư Bình này rốt cuộc là hạng người gì.

Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, đại đa số các bộ khoái tầng chót đều có đều có ân tượng khá tốt với Ngũ Tư Bình. Người này mặc dù hơi đậm vị giang hồ nhưng lại hào phóng sảng khoái, rất được thủ hạ yêu mến.

Chỉ có điều đó chẳng qua chỉ là mặt ngoài, Ngũ Tư Bình thực chất vẫn là là tên giang dương đại đạo hiếu sát điên cuồng, thủ đoạn ngoan độc!

Sở Hưu nhỏ giọng nói: “Cho nên mới nói nếu bọn Ngũ Tư Bình đã cho rằng ngươi đầu nhập vào ta, vậy chẳng bằng ngươi thật sự đầu nhập vào ta đi.

Đây không phải lấy lợi dụ dỗ hay uy hiếp gì mà là giờ ngươi đã không còn lựa chọn nào khác!”

Khi đối mặt với Đỗ Quảng Trọng, Sở Hưu không lợi dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới tâm thần đối phương.

Một là vì Đỗ Quảng Trọng cũng là Ngoại Cương cảnh, lực ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp chỉ có hạn, phụ trợ là chính.

Một mặt khác là ngoại lực dẫu sao cũng chỉ là ngoại lực, giờ cho dù y sử dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới Đỗ Quảng Trọng, ngày sau chắc chắn sẽ bị Đỗ Quảng Trọng phát giác. Sở Hưu cần dùng người này nên không thể vận dụng thủ đoạn như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, theo tính cách ban đầu của Sở Hưu, phương thức đơn giản nhất là giết!

Không nghe lời thì giết, bất kể vương đạo hay bá đạo, sát đao luôn là phương thức ít tốn sức nhất.

Chỉ có điều nơi này không phải Thanh Long Hội mà là Quan Trung Hình Đường, không thể tùy ý giết người như vậy được.

Huống hồ trước mắt Sở Hưu muốn khống chế một chút quyền lực tại Quan Trung Hình Đường, nếu làm thịt hết thủ hạ, vậy chỉ mình Sở Hưu có quản được hơn mười thành trì xung quanh Kiến Châu Thành không?

Cho nên khi xử lý công chuyện, giết người chỉ là một thủ đoạn, nhưng không phải duy nhất.

Đỗ Quảng Trọng cười khổ hai tiếng, Sở Hưu nói không sai, đầu nhập vào Sở Hưu là lựa chọn duy nhất của hắn.

Bọn Ngũ Tư Bình sau khi nhận được tin chắc chắn sẽ triệt để vạch mặt với hắn. Còn nếu hắn không lựa chọn đầu nhập vào Sở Hưu, đoán chừng kết quả cũng chẳng khá hơn là bao.



Cho nên lựa chọn tốt nhất chính là từ giả hóa thật, gia nhập dưới trướng Sở Hưu.

Thế nhưng Đỗ Quảng Trọng vẫn buồn bã cười nói: “Ta có thể gia nhập dưới trướng Sở đại nhân ngươi, chỉ xin ngươi giữ lại mạng cho ta.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi đã gia nhập dưới trướng ta, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi rồi. Chẳng lẽ ngươi còn không tin hay sao?”

Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Chuyện ta và bọn Ngũ Tư Bình làm quá lớn,Đỗ Quảng Trọng ta sợ đại nhân ngươi không tiếp thu nổi."

“Hả, các ngươi đã làm gì?”

Đỗ Quảng Trọng như không buồn đếm xỉa đến nữa, hắn cắn răng nói: “Từ khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên chết, vốn phải thu thuế nộp lên cho Hình Đường. Thế nhưng bốn người chúng ta liên thủ giữ lại bốn thành chia đều, sau đó sửa lại sổ sách, đốt hết những ghi chép cũ đi.”

Nhưng hắn nói xong Sở Hưu cũng chẳng lộ vẻ gì, chỉ thản nhiên đáp: “Chỉ thế thôi à?”

Đỗ Quảng Trọng kinh ngạc: “Chẳng lẽ thế còn chưa đủ à? Sở đại nhân ngài không ngại à?”

Sở Hưu hỏi ngược lại: “Sao ta phải ngại?”

Theo Sở Hưu, loại chuyện này quá bình thường.

Cấp trên tiền nhiệm đã mất, cấp trên mới lại chưa tới, lúc này nhân cơ hội vớt chút lợi lộc chẳng phải quá bình thường ư?

Thấy thái độ này của Sở Hưu, Đỗ Quảng Trọng đột nhiên phát hiện hắn cùng bọn Ngũ Tư Bình đều đã nghĩ sai.

Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên cương trực công chính, thậm chí còn có vẻ cố chấp cho nên khi Phương Chính Nguyên tại vị bọn họ cũng không dám giở trò gì.

Còn Sở Hưu lại thông qua quan hệ với Quan Trung Đại Hiệp - Sở Nguyên Thăng để được tiến cử vào Quan Trung Hình Đường,

cho nên bọn Đỗ Quảng Trọng vô thức nghĩ Sở Hưu cũng là người như Phương Chính Nguyên, đương nhiên không dám để nhược điểm của mình tới tay Sở Hưu.

Nếu bọn họ sớm biết thái độ của Sở Hưu như vậy, không chừng hợp tác lại là lựa chọn tốt.

Nhưng Đỗ Quảng Trọng lại lập tức lắc đầu.

Nếu Sở Hưu có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh, vậy còn có thể hợp tác.

Với tính cách của tên Ngũ Tư Bình kia, khi hắn thấy Sở Hưu chỉ có Ngoại Cương cảnh, hợp tác đã là chuyện không thể.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại thấy hứng thú, hắn hỏi: “Giữ lại tiền thuế là tội lớn?”

Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Nên nói là tội chết mới đúng, có điều trong Quan Trung Hình Đường vẫn có người làm vậy.”

"Vì sao?"

Đỗ Quảng Trọng nói: “Vì bổng lộc cấp trên phát xuống cho chúng ta quá thấp.

Bổng lộc tại Quan Trung Hình Đường đã mấy chục năm chưa từng thay đổi, vẫn y nguyên như lúc Sở Cuồng Ca đại nhân đặt ra.

Hơn nữa khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ. Lúc Sở Cuồng Ca đại nhân còn tại vị Quan Trung Hình Đường không mạnh như hiện tại. Ví dụ như tuần sát sứ khi đó đều do võ giả Ngoại Cương cảnh đảm nhiệm, nhưng giờ khởi điểm lại phải là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới được. Đương nhiên Sở đại nhân ngài là ngoại lệ.

Bổng lộc đó làm tài nguyên tu luyện cho võ giả Ngoại Cương cảnh cũng đủ nhưng giờ lại cấp cho cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh, thậm chí Ngũ Khí Triều Nguyên. Đương nhiên không đủ rồi.



Cho nên bổng lộc của hầu hết mọi người trong Quan Trung Hình Đường đều khá thấp, có người bèn nảy sinh ý đồ với tiền thuế. Đây cũng là quy tắc ngầm trong Quan Trung Hình Đường, chỉ là không ai dám làm lộ ra thôi.

Còn một số đường khẩu tuần sát sứ cũng có thu nhập từ chỗ khác, dẫu sao cũng không đến nỗi đói.

Chỉ có đường khẩu của chúng ta, vị Phương đại nhân kia tính cách quá mức ngoan cố không cho phép chúng ta làm vậy. Cứ thế khiến cho thực lực đường khẩu Kiến Châu Thành chúng ta yếu nhất trong số tất cả đường khẩu tuần sát sứ đất Quan Tây này.”

Sở Hưu vuốt cằm, quả nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, thế lực lớn như Quan Trung Hình Đường không thể không có chút mâu thuẫn hay quy tắc ngầm nào.

Còn vì sao người anh minh thần võ như Quan Tư Vũ, đường chủ đã dẫn Quan Trung Hình Đường lên tới đỉnh phong vì sao lại không tăng bổng lộc cho võ giả Quan Trung Hình Đường? Thật ra Sở Hưu chỉ nghĩ một chút cũng đoán ra, không phải vì keo kiệt mà vì đây là quy củ mà Sở Cuồng Ca định ra.

Sức ảnh hưởng của Sở Cuồng Ca đối với Quan Trung Hình Đường quá lớn, lớn tới mức Quan Tư Vũ cũng phải cố kỵ thanh danh của mình.

Một việc nhỏ như vậy trong mắt người trong Quan Trung Hình Đường và trong mắt người ngoài cũng hoàn toàn khác biệt.

Trong mắt người của Quan Trung Hình Đường, mấy chục năm không tăng bổng lộc, giờ được tăng là chuyện tốt, sẽ không ai phản đối.

Nhưng trong mắt người ngoài nếu Quan Tư Vũ tăng bổng lộc cho tất cả võ giả Quan Trung Hình Đường, vậy sẽ khiến người ta nghĩ hắn có ý đồ thu mua lòng người.

Ngày trước Sở cự hiệp chỉ dùng mị lực cá nhân đã có thể xây dựng căn cơ kiên cố cùng sức ảnh hưởng rộng rãi đến vậy. Kết quả Quan Tư Vũ ngươi lại chỉ dùng tài vật lung lạc lòng người. Vả lại làm vậy cũng khiến người ta cho rằng Quan Tư Vũ ám chỉ trước đây Sở Cuồng Ca khá keo kiệt.

Lời nói con người là đáng sợ nhất, khiến cho chuyện này kéo dài tới tận bây giờ. Có lẽ còn phải kéo dài tới tận đường chủ đời sau, triệt để xóa nhoà vết tích của Sở Cuồng Ca tại Quan Trung Hình Đường mới được.

Đương nhiên những việc này Sở Hưu đều không cần quan tâm, cái y cần lo là giải quyết vấn đề bên đường khẩu tuần sát sứ.

Khi Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng trở lại đường khẩu tuần sát sứ, ba người Ngũ Tư Bình đều có mặt.

Thấy Sở Hưu trở về cùng Đỗ Quảng Trọng, gương mặt Ngũ Tư Bình không hề lộ ra chút sát khí nào, hắn chỉ cười ha hả nói: “Đại nhân về rồi à? Lão Đô đi lâu như vậy rồi, thủ hạ cũng tích lũy không ít việc cần xử lý đấy.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Việc đó không gấp, vừa hay ta có một việc cần nói với các ngươi. Tất cả theo ta vào phòng nghị sự.”

Ngũ Tư Bình lén lút liếc sang Đỗ Quảng Trọng mặt không biểu tình một chút, trong lòng thầm cười lạnh. Vị đại nhân mới tới này chẳng lẽ tưởng được Đỗ Quảng Trọng gia nhập dưới trướng đã có thể nắm được bọn họ? Ngây thơ!

Sau khi bước vào phòng nghị sự, mọi người ngồi xuống xong Sở Hưu mới nói: “Đỗ bộ đầu, đóng cửa lại.”

Đỗ Quảng Trọng ngoan ngoãn ra đóng cửa lại. Ba người Ngũ Tư Bình bỗng cảm thấy không đúng.

Ngũ Tư Bình nhướn mày đứng lên nói: “Đại nhân, giữa ban ngày ban mặt đóng cửa là có ý gì?”

Sở Hưu xoa xoa thanh Hồng Tụ Đao trong tay, thản nhiên đáp:” Đương nhiên là vì chuẩn bị nói một số việc không thể để người ngoài biết rồi. Tỷ như những việc chư vị làm sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm chết.”

Lời này vừa nói ra, ba người Ngũ Tư Bình cùng đưa mắt nhìn về phái Đỗ Quảng Trọng, ánh mắt hừng hực sát khí.

Tên phản bội này, hắn dám nói cả chuyện này cho Sở Hưu!

Sở Hưu vẫy vẫy tay nói: “Đừng kích động như vậy chứ! Ta đâu có nói sẽ bẩm báo chuyện này lên trên?”

Tới câu này đám người Ngũ Tư Bình ngây ra tại chỗ, chẳng lẽ từ đầu họ đã hiểu sai tính cách Sở Hưu?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện