Những lời nói cổ động đó của Sở Hưu cũng không khiến những võ giả tại đây hưởng ứng mấy, ngoại trừ những tâm phúc thủ hạ của Đỗ Quảng Trọng còn có vẻ tương đối tích cực, các võ giả còn lại đều không mấy hào hứng.
Người của Quan Trung Hình Đường đều là kẻ từng trải chuyện đời, không dễ bị người khác kích động như vậy. Nói cách khác bọn họ đều là người thực tế.
Có năng lực thì tìm cách trèo lên trên, không có năng lực thì chỉ nhìn lợi ích trước mắt.
Trước mắt Sở Hưu chỉ vừa nhận chức, bọn họ còn chưa thấy lợi lộc gì, chỉ vài lời như vậy chưa đủ để thu phục bọn họ.
Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng để ý, y chỉ tiếp tục nói: “Còn một chuyện cần thông báo với mọi người. Bộ đầu Ngũ Tư Bình cùng thủ hạ khi truy nã hung đồ Ma đạo đất Quan Trung, Âm Sơn Lão Ma - Độc Cô Phóng, bị ma đầu kia hạ độc thủ giết chết. Thủ hạ của Ngũ bộ đầu cũng bị ma đầu đó tàn sát, không ai còn sống. Bọn họ hy sinh vì nhiệm vụ, ta đã cho người an táng.
Quan Trung Hình Đường mấy năm nay tận tâm tận lực bảo hộ bình an cho đất Quan Trung. Thế nhưng mạng là của mình, sau này khi thi hành nhiệm vụ phải cẩn thận một chút.”
Lời này vừa nói ra, đám người đều biến sắc, một số kẻ thông minh có vẻ đã nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì.
Âm Sơn Lão Ma - Độc Cô Phong là cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, quả thật có năng lực giết sạch bọn Ngũ Tư Bình.
Nhưng vấn đề là Ngũ Tư Bình kia có nhìn thế nào cũng không giống loại người chịu liều mình truy bắt hung đồ Ma đạo này, huống hồ thời gian vừa qua bọn họ cũng chưa từng nghe nói Ngũ Tư Bình dẫn người đi như vậy.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc trong đó có nguyên nhân gì cũng coi như rõ ràng.
Trong lòng mọi người đều lạnh buốt, vị đại nhân mới tới này chưa nói năng lực ra sao nhưng thủ đoạn lại thật ngoan độc.
“Đi đi, tiếp tục làm việc nào. Mọi người giải tán tiếp tục tuần tra. Địa bàn của Ngũ Tư Bình sẽ do ba vị bộ đầu Đỗ Quảng Trọng, Lưu Thành Lễ cùng Tần Phuơng phân công quản lý.”
Nghe câu này các bộ khoái bộ đầu mới lớn tiếng đáp: “Vâng thưa đại nhân!”
Lần này khí thế bọn họ cao hơn lúc trước nhiều.
Thủ hạ Ngũ Tư Bình mất đi thành ra nhiều chỗ trống, đương nhiên phải phân công cho bọn họ quản lý. Cứ như vậy quyền lực quản hạt của bọn họ sẽ lớn hơn trước một chút, lợi lộc cũng nhiều hơn, càng có động lực hơn!
Sau khi mọi người đi khỏi, Sở Hưu trực tiếp gọi ba người Đỗ Quảng Trọng vào thư phòng.
Sau khi để ba người an vị, y mới hỏi: “Có vẻ sĩ khí bộ khoái bộ đầu ở đường khẩu tuần sát sứ Kiên Châu này không cao lắm?”
Lưu Thành Lễ cười khổ đáp: “Đại nhân, đất Quan Tây chúng ta tổng cộng có sáu vị tuần sát sứ nhưng đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta lại là nhóm yếu nhất, thu nhập cũng kém cỏi nhất, đương nhiên bọn thủ hạ không có sĩ khí gì rồi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Là do tuần sát sứ tiền nhiệm?”
Lưu Thành Lễ gật đầu: “Cũng gần thế, chủ yếu do hai nguyên nhân. Một là diện tích Kiến Châu Phủ chúng ta không lớn, còn những tuần sát sứ thực lực khá mạnh thậm chí một người phân công quản lý hai châu phủ.
Một nguyên nhân khác là do tuần sát sứ tiền nhiệm Phương đại nhân cứng rắn công chính quá mức. Trong tay các huynh đệ thủ hạ ngoại trừ chút bổng lộc nhỏ nhoi thậm chí không có chút tiền dầu nước nào. Đã thế vị đại nhân này còn luôn lệnh cho các huynh đệ thủ hạ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bắt những hung đồ ác tặc không dễ chọc.
Mặc dù chức trách của Quan Trung Hình Đường ta vốn là như vậy nhưng chí ít cũng phải tự lượng sức mình chứ?
Mỗi lần xuất thủ đều tổn thất nặng nề, cuối cùng cho dù có bắt được tội phạm thì phần thưởng bên trên phát xuống cũng quá ít.
Phương đại nhân không tham lam, tất cả các khoản thưởng đều giao hết cho thủ hạ huynh đệ. Nhưng mấy thứ đó chia cho cả trăm người thì còn không đủ nhét kẽ răng.”
Giọng điệu Lưu Thành Lễ đầy ai oán, ngăn đường tài lộ như giết cha giết mẹ. Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên mặc dù là cấp trên của bọn họ nhưng cũng khiến bọn họ hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Nhìn những đường khẩu tuần sát sứ khác đều ăn thịt nhưng bọn hắn lại chẳng có cả canh mà uống, đương nhiên không thể vui nổi.
Sở Hưu ngược lại rất tán đồng với lời của Lưu Thành Lễ. Lòng người luôn bất đồng, ngươi muốn làm Thánh nhân nhưng lại không suy nghĩ về lợi ích của đám thủ hạ muốn bọn họ cùng làm Thánh nhân, đương nhiên không được lòng mọi người.
Ngày xưa Sở Cuồng Ca thống lĩnh Quan Trung Hình Đường dựa vào nhân cách mị lực bản thân, mọi chuyện đều xung phong đi đầu, có thế những người còn lại mới nguyện ý đi theo.
Còn Quan Tư Vũ thống lĩnh Quan Trung Hình Đường lại dựa vào quyền thế. Mặc dù Quan Tư Vũ thiết diện vô tư làm việc không nể mặt ai, thậm chí trả bổng lộc cho các võ giả Quan Trung Hình Đường cũng cực ít, nhưng hắn là người biến Quan Trung Hình Đường vốn chỉ có thể sinh sống trong khe hẹp thành tổ chức vũ trang được cả ba nước thừa nhận.
Hơn nữa Quan Tư Vũ cũng không tham lam quyền thế, dưới tay có tứ đại chưởng hình quan cùng đông đảo tuần sát sứ, các thủ lĩnh mật thám Tập Hình Ti. Số người được trao quyền trao chức đông đảo, cho nên đương nhiên bọn họ nguyện thuần phục Quan Tư Vũ.
Còn người tiền nhiệm của Sở Hưu, Phương Chính Nguyên cả mị lực lẫn nhân cách đều kém hơn Sở Cuồng Ca, năng lực lại kém hơn Quan Tư Vũ. Thế nhưng lại học đòi hai vị nhân kiệt đương thời này, mặc dù bản thân không thẹn nhưng lại khiến thủ hạ than vãn dậy trời.
Lúc này Tần Phương lại đột nhiên nói: “Sĩ khí đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta thấp còn một nguyên nhân khác nữa. Đó là trong khu vực những thành nhỏ xung quanh Kiến Châu, thật ra uy thế đường khẩu tuần sát sứ chúng ta