Kì Tài Giáo Chủ

Biểu Thị Lòng Trung


trước sau

Bốn chữ ‘tận dụng giá trị’ khiến Ngụy Cửu Đoan cực kỳ chướng tai.

Trong Quan Trung Hình Đường các cường giả chủ yếu là tứ đại chưởng hình quan cùng thủ lĩnh trong Tập Hình Ti.

Trong đó thủ lĩnh Tập Hình Ti chủ yếu yêu cầu thực lực bản thân đủ mạnh, còn chưởng hình quan lại yêu cầu năng lực thủ đoạn bản thân đều đủ mạnh. Nếu không đã chẳng trấn trụ được bao tuần sát sứ cùng tông môn võ lâm dưới trướng như vậy.

Ngụy Cửu Đoan có thể ngồi trên vị trí chưởng hình quan này đương nhiên có liên quan tới năng lực của hắn nhưng phần nhiều lại do thâm niên.

Ngụy Cửu Đoan làm việc tại Quan Trung Hình Đường đã hơn trăm năm, thâm niên thậm chí còn dài hơn Quan Tư Vũ.

Thâm niên này mang ý nghĩa chỉ cần hắn không phạm sai lầm gì lớn, hắn ngồi trên vị trí này còn vững chắc hơn ai khác, nhưng cũng đại biểu hắn sắp phải về hưu.

Quan Trung Hình Đường không phải nơi dưỡng lão, trong thế gia có vô số võ giả lớn tuổi nhưng do quan hệ huyết mạch cho dù bọn họ không thể ra tay cũng được xưng là lão tổ, được con cháu kính ngưỡng.

Còn trong môn phái những võ giả lớn tuổi cũng rất được tôn kính, thường đều tôn đối phương làm thái thượng trưởng lão, địa vị rất cao.

Duy chỉ có Quan Trung Hình Đường bất đồng. Võ giả Quan Trung Hình Đường sau khi về hưu không cho phép nhúng tay vào quyền lực tại Quan Trung Hình Đường, thậm chí thủ hạ cũng sẽ phủi sạch quan hệ với đối phương, thề trung thành với cấp trên tân nhiệm, cái gọi là mỗi triều thiên tử mỗi triều thần cũng chính là như vậy.

Đây là quy củ của Quan Trung Hình Đường, tránh cho quyền lực luôn bị nắm giữ trong tay một số nhỏ người, không giống những đại tông môn thế gia luôn có những kẻ già cỗi khoa chân múa tay, ảnh hưởng tới quyền lên tiếng của gia chủ hoặc chưởng môn.

Ngụy Cửu Đoan tuổi tác đã cao, đoán chừng mấy năm nữa sẽ phải về hưu, đến lúc đó cũng tới phiên chưởng hình quan mới thượng vị.

Cho nên trong mấy năm cuối cùng mình đảm nhiệm chưởng hình quan này, tướng ăn của Ngụy Cửu Đoan mới khó coi như vậy. Thậm chí đã là tham lam thành tính, hoàn toàn không quan tâm tới pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường. Hắn chỉ một lòng tìm đường lui cho mình sau khi về hưu.

Có điều cho dù hắn đã chuẩn bị tâm lý bị mất đi quyền lực sau khi về hưu nhưng lại không dung thứ cho người ngoài bàn tán chuyện này.

Ngụy Cửu Đoan híp mắt lại, lạnh lùng nói với Sở Hưu: “Người của Giang gia nói như vậy với ngươi thật à?”

Sở Hưu vẻ mặt đầy chính nghĩa nói: “Bọn chúng thật sự nói như vậy. Nếu Ngụy đại nhân không tin có thể phái người đi thăm dò. Thời gian vừa qua không ít lần Giang gia mượn tên tuổi Ngụy đại nhân ngài giở trò cám mượn oai hùm, làm đủ các loại chuyện.”

Người của Giang gia không phải đồ ngốc, đương nhiên không thể nói những lời đó ra chỗ đông người, nhưng tên thực tế Giang gia lại luôn làm như vậy.

Dù sao ban đầu Giang gia trả giá lớn như vậy mới tạo dựng được quan hệ với Ngụy Cửu Đoan, có trời mới biết Ngụy Cửu Đoan còn ngồi được trên ghế chưởng hình quan bao lâu, đương nhiên bọn họ phải tận dụng hết cỡ, nhân lúc Ngụy Cửu Đoan vẫn còn là chưởng hình quan tận lực kiếm càng nhiều lợi lộc càng tốt.

Chỉ cần Ngụy Cửu Đoan phái người nghe ngóng rất dễ thăm dò ra một số chuyện như vậy.

Đến lúc đó người của Giang gia có nói những lời đó không đã chẳng quan trọng, dẫu sao trực hệ của Giang gia đều đã chết hết, hành vi trước đó của họ đủ đại biểu hết thảy.

Hơn nữa lúc này Sở Hưu lại bước một bước lên,nhỏ giọng nói: “Ngụy đại nhân, thuộc hạ còn lời muốn nói nhưng không biết có nên nói không?”



Ngụy Cửu Đoan híp mắt hỏi: “Lời gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Giang gia dám nói ra lời như vậy không chỉ bởi đám người Giang gia thấy lợi quên nghĩa mà còn vì bọn chúng thấy Ngụy đại nhân ngài đã sắp về hưu, sắp từ nhiệm chưởng hình quan, trong tay sắp không còn quyền thế, cho nên cũng bớt e ngại đối với ngài.

Sau khi Ngụy đại nhân ngài từ nhiệm chưởng hình quan chắc chắn sẽ ở lại Quan Tây tu dưỡng. Còn giờ những tuần sát sứ dưới trướng Ngụy đại nhân, xin thứ cho ta nói thẳng, đều chỉ lục đục với nhau. Sợ rằng sau khi Ngụy đại nhân ngài từ nhiệm bọn họ sẽ người đi trà lạnh.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt Ngụy Cửu Đoan khá khó coi, bởi điều Sở Hưu vừa nói chính là suy nghĩ trong lòng hắn.

Ngụy Cửu Đoan vốn là kẻ tham lam, kể cả đối với người mình cũng vậy, cho nên hắn quản lý Quan Tây chẳng qua là dựa vào thâm niên cùng chút thủ đoạn quyền mưu mà thôi, cò tâm phúc chân chính do mình trả giá bồi dưỡng, không có một ai.

Chỉ có điều mặc dù hắn không có tâm phúc nhưng với thực lực thâm niên của hắn cũng đủ quản lý mọi người trên đất Quan Tây trật tự ngay ngắn.

Kết quả giờ hắn sắp từ nhiệm chưởng hình quan mới nghĩ lại thấy mình thậm chí không có ai đáng tin cậy.

Ý tứ trong lời nói của Sở Hưu hắn đã hiểu, đơn giản là dùng một cách khác biểu thị lòng trung thành mà thôi.

Chỉ có điều Ngụy Cửu Đoan vẫn dùng ánh mắt đánh giá nhìn Sở Hưu, thản nhiên đáp: “Ý ngươi là ngươi có thể trở thành tâm phúc của ta? Nhưng chỗ dựa của ngươi là Sở Nguyên Thăng, sao phải khổ sở tới tìm lão già sắp về hưu ta đây?

Huống hồ Sở Hưu ngươi cũng chẳng phải hạng vừa, những người khác lục đục với nhau chẳng lẽ ngươi lại không như chúng?”

Sở Hưu cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn xuống đất nói: “Sở đại hiệp dẫu sao cũng không phải người của Quan Trung Hình Đường chúng ta, hắn cũng không cách nào nhúng tay vào sự vụ cụ thể của Quan Trung Hình Đường. Quan huyện không bằng hiện quản, ta chỉ biết cấp trên trước mắt của ta là Ngụy đại nhân ngài. Lấy lòng Sở đại hiệp còn chẳng bằng trung thành theo với Ngụy đại nhân ngài.”

Ngụy Cửu Đoan hai mắt híp lại, tay vô thức xoa xoa quả cầu sắt hoa văn rồng, thản nhiên nói: “Nhưng mấu chốt nhất là dựa vào

đâu để ta tin lòng trung của ngươi?”

Sở Hưu cúi đầu trầm giọng nói: “Những tuần sát sứ khác đều có căn cơ tại Quan Trung Hình Đường, sợ ràng bọn họ chỉ đợi Ngụy đại nhân ngài về hưu, bọn họ mới nhân cơ hội thượng vị hoặc ôm bắp đùi chưởng quỹ tân nhiệm.

Trong toàn bộ phân bộ Quan Tây chỉ có mình Sở Hưu ta không có chút căn cơ nào, nhất định phải dựa vào sự ủng hộ của ngài mới có thể đặt chân trên đất Quan Tây. Không có Ngụy đại nhân ngài, ta chẳng là cái gì, cho dù ngài có về hưu ta cũng cần quan hệ cùng uy vọng của Ngụy đại nhân này tại đất Quan Tây này.

Cho nên ngài không cần lo lắng ta có trung thành với ngài hay không, một khi ta làm gì trái ý ngài, Ngụy đại nhân ngài có thể tùy thời lấy đi tất cả mọi thứ trên người ta.”

Ngụy Cửu Đoan kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn làm việc tại Quan Trung Hình Đường đã nhiều năm như vậy, đã gặp không ít kẻ nịnh bợ, lo sợ, hoặc biểu thị lòng trung với hắn.

Loại người duy nhất hắn chưa từng gặp chính là như Sở Hưu, biểu thị lòng trung với mình lại còn trực tiếp đưa hết lợi hại ưu nhược của bản thân tới tay mình.

Có điều cảm giác này cũng rất không tồi, đúng như Sở Hưu nói, trên đất Quan Tây này y không hề có chút căn cơ nào. Cũng như chuyện hôm nay mình muốn xử trí y cũng được, không xử trí y cũng xong, mọi chuyện đều dựa theo tâm trạng mình và thái độ của y.

Hiện giờ những tuần sát sứ khác đều đủ lông đủ cánh, tự có căn cơ của mình, đã không phải loại người lão già sắp về hưu là hắn muốn làm gì thì làm. Cho nên hắn chỉ cần tiếp nhận lòng trung của Sở Hưu, vậy tương đương với nhận được một tuần sát sứ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mình.



Ngụy Cửu Đoan đặt quả cầu sắt hoa văn rồng của mình lên bàn, trầm giọng nói: “Ngươi muốn tỏ lòng trung với ta cũng đơn giản thôi. Ta tiếp nhận lòng trung thành của ngươi cũng rất đơn giản. Nhưng mấu chốt của vấn đề lại là ta sẽ nhận được gì từ ngươi, ngươi lại lấy đi thứ gì từ ta?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thủ hạ chỉ muốn có được sự tín nhiệm của đại nhân. Cũng như lần này, mọi chuyện nằm trong quy củ chỉ cần đại nhân tiếp tục chống đỡ cho thuộc hạ, tiếp đó thuộc hạ chắc chắn sẽ mang tới càng nhiều lợi ích tới cho đại nhân. Một nửa tài sản của Giang gia chẳng qua chỉ là khởi đầu mà thôi.”

Ngụy Cửu Đoan nhìn Sở Hưu một hồi lâu, im lặng cả nửa ngày rồi mới lên tiếng: “Hy vọng lựa chọn của ta không sai. Tốt nhất ngươi đừng khiến ta thất vọng.”

“Xin đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ tuyệt đối không khiến đại nhân thất vọng!”

Sở Hưu cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.

Y biết Ngụy Cửu Đoan cuối cùng chắc chắn sẽ đáp ứng, vì so với y cần Ngụy Cửu Đoan, giờ Ngụy Cửu Đoan thật ra càng cần y hơn.

Đối với một chưởng hình quan sắp về hưu, sắp mất đi quyền lực, giờ Ngụy Cửu Đoan đã không còn quan tâm tới quy củ Quan Trung Hình Đường nữa. Chỉ cần việc gì có ích cho hắn, hắn đều tham lam nuốt vào.

Giờ Sở Hưu có thể mang lợi lộc tới cho hắn, cho nên hắn không cách nào cự tuyệt, cũng sẽ không cự tuyệt.

Lúc này ngoài phòng nghị sự, Vệ Hàn Sơn đã hơi nóng nảy, có trời mới biết rốt cuộc Sở Hưu nói gì với Ngụy Cửu Đoan, vì sao đã lâu vậy hai người còn chưa đi ra?

Một lúc sau Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu mới trở lại phòng nghị sự, gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm nhưng Vệ Hàn Sơn đã cực kỳ nóng ruột.

Sở Hưu càng trấn tĩnh càng cho thấy chuyện này sợ là sẽ không phát triển theo phương hướng hắn đoán.

Quả nhiên Ngụy Cửu Đoan trực tiếp nói với mọi người: “Ta đã hỏi rõ Sở Hưu về chuyện vừa rồi. Giang gia kia ngấm ngầm buôn lậu hàng cấm, vi phạm quy củ Quan Trung Hình Đường chúng ta, đồng thời còn mượn danh ta làm xằng làm bậy bên ngoài, quả thật nên giết!

Sở Hưu vừa nhậm chức tuần sát sứ đã loại bỏ thứ ung nhọt như Giang gia, chuyện này không chỉ không nên phạt, ngược lại nên khen ngợi mới đúng.”

Nghe xong những lời này, đám người mặt đều đổi sắc. Rốt cuộc tên Sở Hưu này nói gì với Ngụy Cửu Đoan mà khiến hắn nghiêng hẳn sang phía mình như vậy?

Vệ Hàn Sơn lại đứng bật dậy, vẻ mặt không phục nói: “Đại nhân, tên Sở Hưu này làm việc không tuân theo quy củ, thậm chí đã tới mức trắng trợn, chẳng lẽ đây còn không phải vấn đề hay sao?”

Ngụy Cửu Đoan sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn Vệ Hàn Sơn nói: “Ngươi đang dạy ta xử lý thế nào đấy à? Có cần ta báo giúp với Quan lão gia nhường chức chưởng hình quan này ra cho ngươi làm không?”

Nghe xong lời này, Vệ Hàn Sơn đành nhẫn nhịn ngồi xuống, trầm ngâm nói: “Thuộc hạ không dám.”

Quan hệ của Vệ Hàn Sơn hắn tại đất Quan Tây này có thể nói là thâm căn cố đế, trừ Quan Trung Hình Đường thậm chí còn có quan hệ với võ lâm Quan Trung.

Có điều quan hệ của hắn có cứng rắn đến đâu thì Ngụy Cửu Đoan vẫn là chưởng hình quan Quan Tây, nắm đại quyền quản lý một phương. Hắn nói đúng thì việc dù sai cũng thành đúng.

Tối thiểu trước khi Ngụy Cửu Đoan chính thức về hưu, chính thức buông bỏ quyền lực, Vệ Hàn Sơn cũng chẳng dám đối chọi trực tiếp với Ngụy Cửu Đoan.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện