Trong đại đường, được chân khí của Liễu Công Nguyên truyền vào, dược lực không ngừng rót vào cơ thể Thẩm Bạch khiến Thẩm Bạch vốn hôn mê gần một tháng rốt cuộc cũng chậm rãi tỉnh lại.
Ngay khi thấy Liễu Công Nguyên, Thẩm Bạch đã hiểu mình đang ở đâu, trong mắt hắn khó nén nổi hiện lên đau đớn và không cam lòng, nửa ngày sau mới khổ sở lên tiếng: “Sư phụ, xin lỗi, con thua rồi.”
Ngoại trừ xin lỗi ra, Thẩm Bạch đã không biết nên nói gì cho phải.
Hắn không phải loại người tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân, bị đả kích một lần rồi triệt để nản lòng thoái chí, tinh thần ủ rũ.
Cho dù lúc này tu vi đã phế, Thẩm Bạch phần nhiều là áy náy, với Thương Lan Kiếm Tông, cũng là với sư phụ hắn Liễu Công Nguyên.
Liễu Công Nguyên coi hắn như con trai, dốc hết bản lãnh truyền thụ, thậm chí gửi gắm cả tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên người hắn.
Kết quả thì sao? Sau một trận chiến, hắn bại, cũng đã bị phế. Bại lại cực kỳ thảm hại, có thể nói tương lai toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều bại mất trong tay hắn, làm sao có thể không hổ thẹn được đây?
Thậm chí hận ý đối với Sở Hưu còn không nặng bằng áy náy hôm nay.
Vỗ vỗ tay Thẩm Bạch, Liễu Công Nguyên thở dài nói: “Không cần xin lỗi, tất cả đều là vận mệnh, là nhân quả. Ngay cả ta cũng không ngờ nổi Sở Hưu kia lại trưởng thành tới mức này.
Nếu trời đã muốn tuyệt đường của Thương Lan Kiếm Tông ta, không có Sở Hưu còn có Trương Hưu, Vương Hưu, kết quả cũng vậy mà thôi.”
“Nhưng con không cam lòng!”
Thẩm Bạch cắn răng nói: “Khổ tu hơn mười năm, chỉ thiếu chút nữa thôi con có thể dẫn Thương Lan Kiếm Tông quật khởi, nhưng giờ con đã phế, tâm huyết của sư phụ cũng uổng phí mất rồi!’
Thương Lan Kiếm Tông bồi dưỡng hắn phải trả giá bao nhiêu, Thẩm Bạch đều biết.
Cho dù giờ Thương Lan Kiếm Tông tìm lại được một võ giả trẻ tuổi thiên phú như Thẩm Bạch, môn phái cũng chẳng thể bồi dưỡng được Thẩm Bạch thứ hai.
Bởi vì tài nguyên của Thương Lan Kiếm Tông chỉ có hạn, tinh lực của Liễu Công Nguyên cũng chỉ có hạn.
Có điều đúng lúc này Liễu Công Nguyên lại đột nhiên nói: “Con thật sự không cam lòng?”
Thẩm Bạch gật đầu nặng nề, chuyện này có đổi thành ai cũng không cam lòng.
Liễu Công Nguyên thở dài nói: “Trời không tuyệt đường người, Thương Lan Kiếm Tông ta hôm nay đang đứng trước nguy cơ lụi bại, may mà tổ tiên vẫn lưu lại chút hy vọng sống. Mặc dù chút hy vọng này vô cùng mong manh, thậm chí ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc nó là thật hay giả. Nhưng hôm nay trừ nó ra ta cũng không còn phương pháp nào khác để chấn hưng Thương Lan Kiếm Tông. Con có đồng ý thử một lần hay không?”
Thẩm Bạch giãy dụa đứng lên, cắn răng nói: “Bất luận là phương pháp gì, đệ tử đều nguyện đi thử!”
Liễu Công Nguyên lại thở dài một hơi nói: “Nếu đã vậy, con đi theo ta.”
Nói xong Liễu Công Nguyên trực tiếp dẫn Thẩm Bạch đi tới sau núi của Thương Lan Kiếm Tông, nơi đây ngoại trừ Liễu Công Nguyên tuyệt đối không cho phép những người khác tiến vào.
“Thẩm Bạch, con có nhớ truyền thuyết thuyết về lai lịch Thương Lan Kiếm Tông ta không?” Liễu Công Nguyên hỏi.
Thẩm Bạch gật đầu nói: “Con nhớ!”
Trong truyền thuyết, hai cường giả thượng cổ giao chiến, một người dùng kiếm chém ra tạo thành sông Thương Lan, đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, thật giả ra sao không rõ.
Có điều điểm duy nhất có thể khẳng định là tại sông Thương Lan có cao thủ kiếm đạo từng xuất thủ. Tổ sư khai sơn của Thương Lan Kiếm Tông thấy vết kiếm giao thủ của cường giả đó mới đột nhiên đốn ngộ, thực lực tăng mạnh, từ đó khai tông lập phái. Lại qua mấy ngàn năm phát triển mới trở thành Thương Lan Kiếm Tông đứng trong Thất Tông Bát Phái.
Liễu Công Nguyên lại đột nhiên nói: “Nếu ta nói truyền thuyết là thật thì sao? Sông Thương Lan rộng lớn như vậy là do người ta chém ra thì sao?”
Ánh mắt Thẩm Bạch đầy khiếp sợ: “Cái gì? Là thật ư?”
Với cảnh giới hiện tại của Thẩm Bạch, hắn cũng không thể tưởng tượng một một kiếm chém ra một con sông là thế nào, cho dù tông sư võ đạo như Liễu Công Nguyên cũng chẳng thể làm được tới mức đó.
Làm được như vậy đã chẳng phải là người, nên gọi bọn họ là tiên hoặc là thần mới càng phù hợp.
Liễu Công Nguyên trầm giọng nói: “Nghe thì không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây là sự thật.
Hơn nữa khi hai cường giả đó giao chiến, một người còn bị trọng thương, ngay ở vị trí Thương Lan Kiếm Tông chúng ta.
Ngày trước tổ sư của Thương Lan Kiếm Tông chỉ là một thợ săn bình thường mà thôi, tình cờ cứu được cường giả đó. Có điều cường giả như vậy thậm chí đã vượt qua cực hạn của con người, thủ đoạn bình thường không cách nào cứu chữa, huống hồ cường giả kia đã gần tới mức dầu hết đèn tắt.
Có điều trước khi chết, cường giả kia vẽ lại một vết kiếm mang theo chân lý võ đạo truyền thừa lại cho sư tổ Thương Lan Kiếm Tông ta, chính nhờ vết kiếm đó nên mới có Thương Lan Kiếm Tông ta hiện giờ.
Bằng không nếu giống như trong truyền thuyết, sư tổ Thương Lan Kiếm Tông ta thấy vết tích giao chiến của cường giả để lại liền sáng lập ra Thương Lan Kiếm Tông. Vậy sư tổ đã là kỳ tài ngút trời, chỉ sợ đã sớm được đại phái thu nhận vào tông môn chứ chẳng phải hạng vô danh.”
Thẩm Bạch nghe Liễu Công Nguyên nói ra bí mật này, gương mặt tái nhợt cũng khó nén nổi vẻ khiếp sợ.
Với cảnh giới hiện tại của hắn, nghe được chuyện này quả thật không khác gì truyền thuyết.
Trước khi chết lưu lại một vết kiếm đã đủ để sáng tạo ra Thương Lan Kiếm Tông một trong Thất Tông Bát Phái, người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Quan trọng nhất là cường giả như vậy nhưng vẫn bị người ta làm cho trọng thương sắp chết, vậy người giết hắn còn mạnh đến đâu nữa?
Liễu Công Nguyên trầm giọng nói: “Những điều này đều là bí mật quan trọng của Thương Lan Kiếm Tông chúng ta, nhất định phải là lúc chuyển giao chức chưởng môn, đời trước mới được phép nói cho người thừa kế đời sau. Cho nên, dù là bọn đại sư huynh của ngươi cũng không biết chuyện này.
Cường giả năm xưa còn để lại một môn công pháp cường đại, để tổ sư Thương Lan Kiếm Tông ta tìm một người hữu duyên giúp hắn truyền