Nghe Đỗ Quảng Trọng nói Quan Tây có thay đổi về nhân sự, Sở Hưu như đoán ra điều gì, y hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Quảng Trọng nói: “Vết thương cũ của tuần sát sứ An Châu Thái Cảnh Thắng tái phát, có vẻ khá nghiêm trọng, thậm chí đến mức không thể tiếp túc đảm nhiệm chức tuần sát sứ nữa.
Cho nên nửa tháng trước Thương Châu Thành đã từ nhiệm tuần sát sứ An Châu, đồng thời chuyển hết tài sản thành tiền tới Tây Sở, nghe nói định tới nhờ danh y ‘Khí Tử Diêm La’ Phong Bất Bình ra tay chữa trị.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y đã biết sẽ có chuyện như vậy.
Trước đó khi tỷ võ tại Quan Trung Hình Đường, Ngụy Cửu Đoan đã từng nói với y, vết thương cũ của Thái Cảnh Thắng tái phát sợ là không kiên trì được bao lâu nữa, chắc chắn sẽ phải nhượng chức tuần sát sứ lại.
Khi tỷ võ Sở Hưu tay phế bỏ Lệ Thiên Hào, trút giận thay cho Ngụy Cửu Đoan, cho nên hai châu phủ dưới trướng Thái Cảnh Thắng sẽ là của y, Sở Hưu cũng sẽ nhảy lên thành tuần sát sứ quyền thế lớn nhất đất Quan Tây.
Còn hiện tại tuần sát sứ Thương Châu Phủ Dương Lăng bên ngoài thì là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan chỉ nghe lệnh mình hắn, nhưng thực chất lại là người của Sở Hưu.
Cứ như vậy thật ra một nửa quyền thế đất Quan Tây đã nằm trong tay Sở Hưu.
Có điều lúc này Đỗ Quảng Trọng lại tiếp tục nói: “Dưới tay Thái Cảnh Thắng có hai châu phủ, trong đó An Châu Phủ còn chưa có người quản lý còn Linh Châu Phủ lại giao cho một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của Cửu Nguyên Vệ gia mới gia nhập Quan Trung Hình Đường, tên là Vệ Trường Lăng.
Chuyện này khiến các vị tuần sát sứ khác khá bất mãn, đại nhân ngài gia nhập Quan Trung Hình Đường tối thiểu cũng do Sở Nguyên Thăng đại nhân tiến cử, hơn nữa còn do đường chủ đại nhân đích thân bổ nhiệm làm tuần sát sứ, còn Vệ Trường Lăng hoàn toàn là người mới.
Có điều Ngụy Cửu Đoan đại nhân kiên quyết làm vậy, những người khác có bất mãn cũng phải nhịn. Giờ Vệ Trường Lăng đã tới chấp chưởng An Châu Phủ được một thời gian, đồng thời dùng uy thế của Cửu Nguyên Vệ gia hoàn toàn ổn định thế cục An Châu Phủ, xem như ngồi vững vị trí này.”
Sau khi Đỗ Quảng Trọng nói xong những lời này lại phát hiện thần sắc Sở Hưu đột nhiên âm trầm hẳn đi, sắc mặt lạnh tới dọa người.
Cảnh tượng này khiến Đỗ Quảng Trọng giật mình, hắn nói sai gì sao?
Đỗ Quảng Trọng thận trọng nói: “Đại nhân, sao thế ạ?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Không có gì, bị người ta chơi xỏ một lần mà thôi.”
Lần này Sở Hưu quả thật bị Ngụy Cửu Đoan chơi xỏ, điểm duy nhất y không ngờ là Ngụy Cửu Đoan còn có thể vô sỉ tới mức này.
Sở Hưu biết bản tính của Ngụy Cửu Đoan. Lần trước Sở Hưu không muốn Thương Châu Phủ của Vệ Hàn Sơn mà nhường cho Dương Lăng, vì hắn biết Ngụy Cửu Đoan không muốn mình có thêm quyền lực.
Nhưng lần này Ngụy Cửu Đoan đã nói rõ từ đầu, mình giúp hắn phế bỏ Lệ Thiên Hào, để hắn trút giận kiếm được thể diện, hai châu phủ dưới tay Thái Cảnh Thắng sẽ là của mình, nào ngờ sau đó Ngụy Cửu Đoan lại lật lọng.
Trước mặt Sở Hưu, nói thế nào Ngụy Cửu Đoan cũng là cấp trên, còn là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, kết quả hắn lại giở trò với cả thuộc hạ mình. Đây không phải chuyện mất mặt nữa mà sẽ khiến thuộc hạ dưới trướng lục đục, chỉ có thể nói Sở Hưu đã đánh giá cao giới hạn của Ngụy Cửu Đoan.
Hay nên nói giờ Ngụy Cửu Đoan đã không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, chỉ cần có lợi, cái gì hắn cũng dám bán.
Ở đây đều là người mình, Sở Hưu cũng chẳng giấu diếm, trực tiếp thuật lại đầu đuôi cho mọi người. Đám người Đỗ Quảng Trọng nghe xong hai mặt nhìn nhau.
Nói thật ra, thân là kẻ bề trên, không mấy ai làm như Ngụy Cửu Đoan, người như vậy nếu khai tông lập phái, thực lực tông môn chắc chắn càng lúc càng yếu đi.
Nhưng vấn đề là giờ Ngụy Cửu Đoan vẫn là chưởng hình quan, cho dù hắn chẳng cần thể diện không giữ chữ tín đi nữa, những người khác cũng chẳng làm gì được hắn.
Dù sao ban đầu Ngụy Cửu Đoan chỉ hứa miệng với Sở Hưu, huống hồ cho dù có giấy trắng mực đen làm chứng cũng vô dụng. Chẳng lẽ Sở Hưu còn cầm mấy tờ giấy đó đến nói lý với Quan Tư Vũ? Làm vậy thật mới là ngu ngốc.
Vị trí tuần sát sứ là để các ngươi đem ra cá cược hay sao? Các ngươi coi Quan Trung Hình Đường là trò đùa à? Lúc đó cả Ngụy Cửu Đoan và Sở Hưu đều sẽ phải chịu phạt.
Có điều bọn họ dám khẳng định, chuyện này Sở Hưu sẽ tuyệt đối không bỏ qua, hắn không có thói quen nuốt cục tức vào bụng như vậy.
Sở Hưu sắc mặt âm trầm nói: “Ngươi nói Vệ Trường Lăng là người của Cửu Nguyên Vệ gia? Có phải Cửu Nguyên Vệ gia của Vệ Hàn Sơn không?”
Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là Cửu Nguyên Vệ gia.”
Trước đó Sở Hưu đã nghe Đỗ Quảng Trọng nói, Vệ Hàn Sơn hình như là con tư sinh của đại tộc Quan Tây Cửu Nguyên Vệ gia, thậm chí hắn có thể lên được vị trí tuần sát sứ cũng một phần là nhờ Cửu Nguyên Vệ gia giúp đỡ.
Về sau Sở Hưu giế t chết Vệ Hàn Sơn cũng không thấy Cửu Nguyên Vệ gia nhảy ra gây sự. Giờ xem ra thực chất là Cửu Nguyên Vệ gia không coi cái chết của một đứa con tư sinh như Vệ Hàn Sơn ra gì, hoặc theo bọn hắn chuyện này không liên quan tới Sở Hưu.
Có điều giờ Vệ Hàn Sơn đã chết, Cửu Nguyên Vệ gia lại muốn bồi dưỡng một người tiến vào Quan Trung Hình Đường. Vừa vặn lần này vết thương cũ của Thái Cảnh Thắng tái phát, ngược lại cho bọn hắn cơ hội.
Đúng lúc này, bên ngoài có một bộ đầu giang hồ tới gõ cửa, nói là Ngụy Cửu Đoan truyền tin, nghe nói Sở Hưu đã trở về, muốn y qua phân bộ một chuyến.
Sở Hưu