Trong một cửa hàng tại Thần Châu Phủ, lão tổ La gia tự mình trấn giữ, phát triển chuyện làm ăn sang phía Thần Châu Phủ.
Thật ra đại đa số chuyện làm ăn của La gia hắn đều đã giao cho con cháu quản lý, hắn chỉ phụ trách hoạch định phương hướng, không hay nhúng tay vào.
Có điều chuyện hôm nay do Sở Hưu đại nhân đích thân phân phó, nếu thật sự thành công vậy thực lực La gia bọn họ cũng sẽ khuếch tán, cho nên lão tổ La gia mới tự mình xuất thủ.
Tới những châu phủ khác xâm chiếm chuyện làm ăn của bản xứ, thật ra phản phệ rất đơn giản chỉ là so đấu tài lực và thực lực mà thôi.
Đội buôn tới buôn lậu một số hàng cấm, thế gia Thần Châu Phủ các ngươi trả một trăm lượng, ta trả một trăm mười lượng.
Còn nếu bọn họ mua đồ, La gia lại là thứ gì cũng lấy ra được. Dù sao toàn bộ Kiến Châu Phủ đều đã hòa cùng một lòng, La gia bọn họ không có thì đến các thế gia khác mua, giá cũng thấp hơn so với thế lực ở Thần Châu Phủ =.
La gia làm vậy một hồi, thương nhân qua lại cũng biết có thể bán được giá tốt ở chỗ La gia lại có thể dùng giá thấp mua đồ tốt, cho nên mới mười mấy ngày, La gia đã lung lạc được tới chín thành khách buôn qua lại.
Mặc dù làm vậy La gia kiếm được rất ít, thậm chí tới cuối còn dễ lỗ vốn, nhưng lại chiếm cứ toàn bộ chuyện buôn lậu tại Thần Châu Phủ, như vậy tổn thất lớn nhất lại là các thế lực võ lâm bản xứ.
Tới lúc bọn họ không nhịn nổi, hoặc chủ động tới tìm lão tổ La gia nhận thua, hoặc phải nghĩ cách khác đối phó với nhóm người bọn mình.
Về phần thế lực Thần Châu Phủ có liên hợp lại như Kiến Châu Phủ bọn họ không? Lão tổ La gia thậm chí không buồn nghĩ tới.
Hắn còn lạ gì tính cách các thế lực nhỏ bản xứ, một trăm người một trăm lòng. Kiến Châu Phủ trở nên như hiện tại phần lớn là nhờ thủ đoạn bá đạo của Sở Hưu.
Lúc này trong cửa hàng không chỉ có lão tổ La gia mà còn có Đường Nha đang ngồi một góc vuốt vuốt mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu, dáng vẻ nhàm chán.
Hắn còn tưởng tới đây có chuyện gì làm, không ngờ thế lực võ lâm bản địa tại Thần Châu Phủ lại yếu kém như vậy, thậm chí không ai dám xuất thủ.
Lão tổ La gia thấy đại nhân có vẻ nhàm chán bèn cười ha hả nói: “Đường đại nhân là người đất Thục ở Tây Sở?”
Đường Nha lười biếng ngồi phịch xuống ghế, hơi ngạc nhiên nói: “Ồ? Làm sao ông lão nhà ngươi lại biết?”
Lão tổ La gia không để ý tới xưng hô của Đường Nha. Mặc dù đại nhân chỉ là Ngoại Cương cảnh nhưng hắn là tâm phúc dưới trướng Sở Hưu, hơn nữa còn từng là sát thủ Thần Binh Đại Hội, nếu đánh nhau thật, chưa chắc hắn đã là đối thủ.
Lão tổ La gia cười nói: “Lúc lão phu còn trẻ cũng từng ra ngoài xông xáo, trong đó nơi tới nhiều nhất chính là Xuyên Thục.
Đường đại nhân chắc tới Trung Nguyên đã lâu, có điều ta vẫn nghe được chút khẩu âm Xuyên Thục trong giọng ngài.
Đất Xuyên Thục nhiều địa linh nhân kiệt, xuất hiện không ít tuấn kiệt trẻ tuổi như Đường đại nhân.”
Đường Nha tùy ý khoát tay nói: “Được rồi, đừng nịnh bợ ta nữa. Tuấn kiệt trẻ tuổi là chỉ Sở đại nhân, như ta sao tính là tuấn kiệt trẻ tuổi gì?
Cái vùng Xuyên Thục làm quái gì có địa linh nhân kiệt? Chỗ nào cũng toàn rừng rú với chướng khí, làm sao so được với Trung Nguyên.
Nhìn Đông Tề đi, ở chính giữa Trung Nguyên, nhiều đất lắm của, muốn gì có đó. Nếu tới Xuyên Thục, ngươi có muốn gì cũng chỉ có thể đi cướp đi chiếm.”
Đường Nha tán gẫu câu được câu không với lão tổ La gia, đúng lúc này một đệ tử La gia vội vàng chạy vào nói: “Lão tổ! Người Trương gia của Thần Châu Phủ tới!
Đường Nha nghe vậy hai mắt bừng sáng: “Chờ lâu như vậy rốt cuộc đám người này cũng tới.”
Có điều sau khi Đường Nha ra ngoài thấy mấy người của Trương gia, hắn lập tức mất hứng, vung tay nói với lão tổ La gia: “Ngươi xử lý đi.”
Trương gia có hơn mười người tới có điều kẻ mạnh nhất cũng chỉ có Ngoại Cương cảnh mà thôi, hơn nữa xem bộ dáng thực lực còn rất yếu, Đường Nha chẳng hứng thú đâu ra tay.
Ngoài cửa hàng của La gia, người trung niên Ngoại Cương cảnh của Trương gia nhìn lão tổ La gia trầm giọng nói: “La gia các người đã ra ngoài ranh giới! Nơi này không phải Kiến Châu Phủ của các ngươi mà là Thần Châu Phủ!
Lão tổ La gia thản nhiên nói: “Ta chỉ biết nơi này là Quan Trung, tất cả mọi người đều là người Quan Trung. Sao nào? Chẳng lẽ Thần Châu Phủ này đã bán cho Trương gia các người rồi?”
Thần Châu Phủ có nhiều tông môn Thánh giáo như vậy, kết quả Trương gia lại là kẻ nhảy ra đầu tiên, rõ ràng là bị đẩy ra thăm dò thái độ La gia bọn họ, cho nên lão tổ La gia không buồn để ý.
Võ giả Ngoại Cương cảnh của Trương gia hừ lạnh nói: “Đừng chơi mấy trò bới móc câu chữ này nữa, lần này La gia các ngươi phá hoại quy củ như vậy rốt cuộc là định làm gì?”
Lão tổ La gia thản nhiên nói: “Các ngươi hẳn cũng biết giờ chúng ta đang làm việc cho ai. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nếu các ngươi thức thời thì mau mau giao một phần chuyện làm ăn trong gia tộc ra đây, có tiền mọi người cùng kiếm, La gia chúng ta cũng chẳng ở lại trong Thần Châu Phủ này nữa.
Nhưng nếu các ngươi không biết thời biết thế, các ngươi sẽ thấy hậu quả ngay thôi. Thần Châu Phủ các ngươi năm bè bảy đảng, có gì mà đòi đấu với chúng ta?”
Võ giả Ngoại Cương cảnh Trương gia biến sắc, thật ra trước khi tới hắn đã lo không biết sau lưng La gia liệu có vị kia không?
Dù sao giờ ai cũng biết vị kia là người có quyền hành tuyệt đối tại Kiến Châu Phủ. La