Sở Hưu móc nối các phương, cuối cùng thành công mượn tay hoàng thất Đông Tề diệt trừ Khương Văn Nguyên, giờ sao lại dễ dàng bỏ qua cho đối phương được?
Chỉ có điều Sở Hưu không ngờ mấy năm nay Khương gia vẫn dành dụm được chút nội tình. Nội tình này không phải tài nguyên tu luyện mà là người.
Giang hồ ích kỷ, chữ lợi lên đầu
Thậm chí một số tông môn Chính đạo nổi danh thiên hạ cũng chỉ nhân nghĩa ngoài miệng, nhưng thực tế luôn vứt đạo nghĩa sang một bên.
Có điều thế gian này lớn như vậy, ngược lại cũng có những người thật sự coi trọng bốn chữ trung hiếu nhân nghĩa.
Tỷ như Đậu Hàn Uy lúc trước, lại như Hàn Đông Nhạc lúc này.
Chỉ tiếc là loại người này quá ít, huống hồ đối với tình hình của Khương Văn Nguyên hiện tại, loại người này có nhiều nữa cũng vô dụng. Hôm nay họ Khương An Nhạc Vương nhà hắn nhất định phải xuống Địa Ngục an nhạc!
Kỳ bá kinh hãi nhìn Sở Hưu phía sau.
Trước đó khi ở Tụ Long Các, hắn đã giao thủ với Sở Hưu, lúc đó đã biết thực lực Sở Hưu rất mạnh, thế nhưng hắn không ngờ tốc độ thân pháp của Sở Hưu cũng kinh khủng như vậy.
Nội Phược Ấn của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết là tốc độ thân pháp cực hạn, tối thiểu khi di chuyển cự ly ngắn, ngoại trừ nội lực tiêu hao quá nhiều không cách nào sử dụng thời gian dài, cơ hồ không có khuyết điểm.
Vài hơi thở sau, Sở Hưu đã đuổi kịp Kỳ bá, trực tiếp xuất đao chém xuống, Huyết Luyện Thần Cương xen lẫn ma khí ngập trời, uy thế vô cùng cường đại.
Sau lưng Kỳ bá còn cõng Khương Văn Nguyên, hắn không cách nào thối lui, đành bộc phát cương khí toàn thân ngăn cản đao thế đánh tới, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân hình Kỳ bá bất động, khóe miệng lại tràn ra một tia máu tươi.
Buông Khương Văn Nguyên xuống, Kỳ bá quay sang trầm giọng nói với Khương Văn Nguyên: “Ngày xưa nếu không có ơn cứu mạng của vương gia, lão hủ sợ đã thành xương khô trong nấm mộ.
Hôm nay lão hủ chỉ có thể cản đường giúp vương gia lần cuối cùng này thôi, chạy tới Tây Sở và Bắc Yên đi, như vậy còn có đường sống. Vương gia, bảo trọng!”
Dứt lời Kỳ bá một tay kết ấn, khí thế quanh người liên tiếp tăng vọt lên, từ Ngoại Cương cảnh lên thẳng Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên rồi tới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Đây mới là thực lực đỉnh phong của Kỳ bá năm xưa, nếu không phải lúc xung kích tông sư võ đạo xảy ra sự cố, hôm nay thực lực của hắn sợ là không kém hơn Đậu Hàn Uy.
Nhưng lúc này sắc mặt Kỳ bá lại tái nhợt, thậm chí từng luồng chân khí di chuyển trong kinh mạch hắn cũng nổi rõ lên bên ngoài, vô cùng quỷ dị.
Ngày trước Kỳ bá xung kích cảnh giới tông sư võ đạo xảy ra sự cố, cơ thể của hắn thật ra đã suy bại không chịu nổi nữa, cho dù được thần y giang hồ ‘Khí Tử Diêm La’ - Phong Bất Bình trị liệu, thân thể có khá hơn nhưng cũng chỉ giữ được ở tu vi Ngoại Cương cảnh.
Giờ hắn cưỡng ép phá hủy phong ấn, bộc phát ra lực lượng Thiên Nhân Hợp Nhất, thực tế là đang tự sát, cho dù Sở Hưu không rút lui, không bao lâu sau bản thân Kỳ bá cũng bị kinh mạch nổ tung mà chết.
Ngay khi bùng phát hào quang cuối cùng của bản thân, Kỳ bá đạp một bước ra, lao về phía Sở Hưu, mặt đất dưới chân hắn bị bước đạp này làm lún xuống thành một cái hố lớn cỡ vài trượng.
Giờ Kỳ bá đã không kiên trì được bao lâu, cho nên hắn phải dùng lực lượng cuối cùng của mình liều mạng gi ết chết Sở Hưu, không thì ít nhất cũng phải đánh y trọng thương, để y không thể ra ta với Khương Văn Nguyên.
Khương Văn Nguyên phía sau cắn răng chứng kiến hết thảy, có điều cuối cùng hắn vẫn lựa chọn quay đầu bỏ trốn.
Trong số những khách khanh cung phụng, Kỳ bá là tâm phúc chân chính của hắn, do hắn cứu được lúc còn trẻ tuổi, cùng hắn vừa là chủ tớ vừa là bạn bè, có thể nói là tuyệt đối trung thành.
Nhưng chính vì thế Khương Văn Nguyên mới lựa chọn bỏ trốn, vì hắn không muốn cô phụ hành động liều mình cứu chủ này của Kỳ bá.
Mà đối mặt với Kỳ bá lúc này, ánh mắt Sở Hưu vô cùng nghiêm nghị.
Giờ Kỳ bá bộc phát ra nội tình cuối cùng của mình, uy thế vô cùng mạnh mẽ, không khác gì những đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như Thiên Tội đà chủ hay Lục tiên sinh, cùng lắm lực lượng cơ thể hơi yếu hơn một chút mà thôi.
Nhưng quyền này của Kỳ bá lại như mang theo một chút uy thế của thiên địa, cương khí dung nhập giữa trời đất, tự động kèm theo lực lượng vốn chỉ thuộc về thiên địa. Một quyền đánh ra làm vang lên tiếng long ngâm hổ khiếu, gầm vang thiên địa!
Sở Hưu hai tay cầm đao, chớp mắt thân đao của y đã nhuộm đẫm ma khí, A Tỳ Ma Đao, Địa Ngục Môn Khai!
Đối mặt với kẻ địch cấp bậc như Kỳ bá, Sở Hưu vừa lên đã lập tức dùng A Tỳ Đạo Tam Đao đối kháng.
Thế quyền bao hàm cương khí cường đại cùng đao cương tràn ngập ma khí của Sở Hưu va chạm với nhau, làm vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Một tiếng keng nhỏ vang lên, đao cương mang theo ma khí huyết sắc vỡ vụn, thân hình Sở Hưu không ngừng lui lại phía sau, bước chân rơi xuống làm mặt đất nổ tung tạo thành một hố nhỏ lớn cỡ vài thước.
Lùi liền hơn mười bước, Sở Hưu mới miễn cưỡng dừng lại, hai tay run lên lẩy bẩy, thậm chí cả Thiên Ma Vũ trong tay hắn cũng không ngừng run rẩy!
Đây là áp đảo hoàn toàn về mặt lực lượng, võ kỹ của Sở Hưu có mạnh hơn cũng không thể ngăn cản nổi.
Đương nhiên hiện tại Sở Hưu cũng đã tiến bộ rõ rệt.
Trước đó hắn từng dùng Độc Cô Ấn đỡ một đòn của Thiên Tội đà chủ, nhưng đòn này cũng tiêu hao toàn bộ lực lượng của Sở Hưu, nhưng giờ y vẫn còn sức đánh tiếp.
Kỳ bá không hề ngừng lại, hai tay xiết thành quyền ấn, như dời núi lấp biển ầm ầm đánh xuống người Sở Hưu.
Thế quyền vừa hạ xuống, mặc dù Sở Hưu bị đánh bay hơn mười bước nhưng cánh tay phải của y đã