Chuyến đi tới Thương Dương Quận mang lại cho Sở Hiếu Đức nhiều cảm nhận sâu sắc, cũng khiến hắn hoàn toàn tin tưởng việc đứng về phe Sở Hưu không hề sai lầm.
Khi hắn cầm tín vật Cửu Phân Đường tới tìm Mạc Thiên Lâm, Mạc Thiên Lâm không nói hai lời lập tức ra tay giúp hắn điều tra chuyện Thu Đông Mậu.
Tại Thương Dương Quận hắn cũng đã thấy lực lượng của Thương Dương Mạc gia còn hữu dụng hơn triều đình Đông Tề.
Thế lực võ lâm to to nhỏ nhỏ, thậm chí võ giả tán tu cũng phải nể mặt Thương Dương Mạc gia, nói một là một, hai là hai.
Vừa nghĩ tới tương lai sức mạnh này cũng có thể trợ giúp bản thân, Sở Hiếu Đức lại thấy kích động.
Mặc dù lực lượng Cửu Phân Đường không phải dùng không, ngươi được bao nhiêu vậy phải trả bấy nhiêu, nhưng dù sao cũng tốt hơn cảnh tứ cố vô thân lúc trước của Sở Hiếu Đức.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Vụ Thu Đông Mậu có kết quả rồi?”
Sở Hiếu Đức gật đầu nói: “Đúng là có kết quả, tên Thu Đông Mậu kia quả nhiên có vấn đề!
Một tháng trước đó, thậm chí cả năm trước đó Thu Đông Mậu đều không hề ra ngoài, chỉ ở nguyên trong Thương Dương Quận.
Nhưng ngay khi Thu Chấn Thanh cự tuyệt Thái tử, Thái tử đã phái người dưới trướng tới gặp Thu Đông Mậu, từ đó trở đi Thu Đông Mậu mua không ít thuốc bổ đưa tới chỗ Thu Chấn Thanh.
Trước đây Thu Đông Mậu cũng từng có hành động như vậy. Chẳng qua là một thủ đoạn lấy lòng Thu Chấn Thanh của hắn mà thôi, nhưng một tháng đó số lần lại khá nhiều.”
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra thần thái khác lạ, giờ y đã đoán ra rốt cuộc có chuyện gì. Vị Thái tử điện hạ kia mặc dù có vẻ bình thường nhưng lại không phải kẻ ngu.
Thu Chấn Thanh đứng về phe Nhị hoàng tử cũng chẳng sao, hắn còn có thể lôi kéo con trai Thu Chấn Thanh.
Đương nhiên người hắn muốn lôi kéo không phải con trai lớn của Thu Chấn Thanh là Thu Đông Ninh mà là con tư sinh của hắn, Thu Đông Mậu.
Độc quả thật do Thu Đông Mậu hạ, Sở Hưu dám cam đoan trong số thuốc bổ mà hắn đưa tới cho Thu Chấn Thanh chắc chắn có độc Thất Nguyệt Hải Đường.
Nếu đổi lại thành võ giả khác, mấy thứ đồ bổ bình thường như vậy họ cũng chướng mắt, nhưng Thu Chấn Thanh vốn tính cách giản dị tiết kiệm, đường đường trường chủ Phi Mã Mục Trường, đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí đại đa số thời gian đều ăn cơm canh rau dưa. Cho nên những thứ Thu Đông Mậu đưa tới hắn cũng không lãng phí, thậm chí còn có thể chia sẻ cho người trong nhà.
Nếu không có Khương Văn Nguyên âm thầm phá đám, Thu Đông Ninh chắc chắn sẽ chết dưới độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường, còn biểu hiện nguyên nhân cái chết cũng không phải trúng độc mà là chân khí phản phệ mà chết, rất giống tẩu hỏa nhập ma.
Đến lúc đó biện pháp duy nhất của Thu Chấn Thanh là đón Thu Đông Mậu về, toàn lực bồi dưỡng đứa con tư sinh này, mà Thu Đông Mậu lại có nhược điểm trong tay Thái tử, Thái Tử cũng có thể dùng Thu Đông Mậu làm được nhiều việc.
Chỉ đáng tiếc, kế hoạch đang tốt đẹp cuối cùng lại bị Khương Văn Nguyên âm thầm phá hủy, Thu Chấn Thanh đã chết, Thu Đông Mậu thật ra cũng chẳng còn mấy tác dụng.
Nếu thực lực Thu Đông Mậu mạnh hơn không chừng triều đình Đông Tề còn giao Phi Mã Mục Trường cho Thu Đông Mậu quản lý.
Nhưng giờ Thu Đông Mậu thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, giao cả Phi Mã Mục Trường rộng lớn cho Thu Đông Mậu? Nói đùa gì vậy?
Triều đình Đông Tề cùng lắm chỉ cho Thu Đông Mậu chút vinh hoa phú quý, cho hắn sống cả đời yên ổn, chỉ thế mà thôi.
Đương nhiên, với Thái tử mà nói, Thu Đông Mậu đã vô dụng, nhưng với Sở Hưu lại rất có tác dụng.
Sở Hưu đã tra xét hết điền trang của Thu Chấn Thanh nhưng vẫn không tìm ra công pháp, thậm chí không thấy có tài nguyên tu luyện quý giá hay thứ gì khác.
Những thứ này Lục tiên sinh không cầm, trên người Thu Chấn Thanh cũng không có, vậy khả năng duy nhất là bị hắn giấu đi.
Thu Đông Mậu mặc dù là con tư sinh của Thu Chấn Thanh, nhưng tư sinh thì cũng là con ruột, hơn nữa thực lực hắn cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Thu Chấn Thanh. Để đề phòng vạn nhất hay lưu lại đường lui, khả năng Thu Đông Mậu biết những thứ này là rất lớn.
Lại liên tưởng tới phản ứng khoa trương của Thu Đông Mậu lúc Trình Chu Hải tra án, khả năng này lại càng cao.
Suy nghĩ một hồi, Sở Hưu hỏi: “lần này ngươi có tìm ra chứng cứ gì không?”
Sở Hiếu Đức lắc đầu nói: “Không có bất cứ chứng cớ nào, người Thái tử phái tới chỉ xuất hiện một lần.
Bên phía Thu Đông Mậu cũng phủi sạch tay chân, không để lại dấu vết, thậm chí ngay Thất Nguyệt Hải Đường cũng là Thái tử cho hắn.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, nếu đã vậy, xem ra y phải đích thân xuất mã.
Sở Hưu thèm thuồng công pháp trong tay Thu Chấn Thanh đã lâu, y cũng không có ý định chia sẻ với những người khác, sau khi nhận được tin này, y lập tức nói với bọn Trình Chu Hải: “Chư vị, giờ nhiệm vụ bên Đông Tề đã hoàn thành, các ngươi có thể trở về Quan Trung Hình Đường báo cáo.”
Trình Chu Hải nghe Sở Hưu nói ‘các ngươi’, không khỏi nghi hoặc: “Ngươi không về cùng à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Mặc dù bản án bên triều đình Đông Tề đã chấm dứt, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, nhưng phần cuối còn chút vết tích nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục cần xử lý.
Chuyện này không cần các ngươi hỗ trợ, tự ta cũng có thể xử lý. Ta sẽ về nhanh thôi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Trình Chu Hải lập tức hiểu, y có một số ‘việc tư’ cần xử lý, chẳng qua chỉ lấy Quan Trung Hình Đường ra làm vỏ bọc mà thôi.
Chuyện như vậy không ảnh hưởng tới toàn cục, bọn họ cũng chẳng phải Vương Thiên Bình, nhất định phải