Lời này của Sở Hưu khiến sắc mặt Đổng Tương Nghi Đổng Tương Nghi trở nên cực kỳ khó coi, hắn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Sở Hưu lạnh lùng: “Ý của ta rất rõ ràng, Đổng Tương Nghi, mục đích của ngươi không đơn thuần. Giang Đông Ngũ Hiệp ư, những người khác có lẽ còn xứng với chữ hiệp này, nhưng ngươi thì không.”
Trình Bất Húy hành hiệp trượng nghĩa là vì thỏa mãn ước nguyện của mình, còn ngươi, lại chỉ trông ngóng hiệu quả và lợi ích mà thôi.
Đổng Tương Nghi ngươi xuất thân Cao Lăng Đổng gia, còn là trực hệ, chẳng qua khi tranh đoạt chức người thừa kế gia chủ cùng tuấn kiệt trẻ tuổi Đổng gia đời trước bị vu oan hãm hại, bị trong tộc trách phạt.
Ngươi tức giận trực tiếp rời khỏi Đổng gia, muốn tự gây dựng cơ nghiệp ở bên ngoài, muốn quang minh chính đại trở lại Đổng gia, muốn nói cho bọn họ biết lựa chọn của họ là sai.
Lúc đó ngươi gặp Trình Bất Húy, kết bái với họ, cùng họ hành hiệp trượng nghĩa,tạo dựng thanh danh lớn như vậy. Chẳng lẽ ngươi không muốn lợi dụng thanh danh đó làm chút chuyện hay sao?
Đám người Trình Bất Húy xuất thân dân dã, bọn họ càng hiểu rõ những đau xót trong lòng người giang hồ tầng chót. Còn ngươi thân là công tử thế gia, đào đâu ra nhiều cảm xúc như vậy?”
Lời của Sở Hưu làm toàn thân Đổng Tương Nghi lạnh buốt, khiến hắn bỗng có cảm giác bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Thật ra thân phận của hắn không phải bí mật gì lớn, hắn cũng không định che giấu.
Nhưng hôm nay những suy nghĩ trong lòng bị Sở Hưu nói ra công khai khiến Đổng Tương Nghi vô cùng kinh hãi. Những chuyện này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, sao Sở Hưu lại biết?
Đổng Tương Nghi hít sâu một hơi nói: “Vậy giờ ngươi có ý gì? Ngươi muốn nói hết cho bọn đại ca, châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta? Có điều e rằng ngươi nghĩ sai mất rồi, huynh đệ chúng ta tương giao mấy năm, những lời đó của ngươi có nói toạc ra cũng vô ích cả thôi. Ta muốn xem xem bọn họ sẽ tin ta, hay tin kẻ tâm địa khó lường là ngươi?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, ngươi nói sai rồi, giờ không phải ta châm ngòi ly gián bọn Trình Bất Húy mà là ngươi.
Đổng Tương Nghi, ngươi muốn mượn nhờ Giang Đông Ngũ Hiệp để giương danh giang hồ, khiến Giang Đông Ngũ Hiệp trở thành Đông Tề Ngũ Hiệp, thậm chí như Sở Cuồng Ca thành đại hiệp được toàn bộ giang hồ ca tụng, có vinh quang và thanh danh vô thượng.
Đến lúc đó ngươi có thể quang minh chính đại trở lại Đổng gia, thậm chí là người Đổng gia phải tự mình mời ngươi về.
Chỉ tiếc ngươi không phát hiện ư, tính toán này của ngươi sai rồi!
Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi là một chỉnh thể, người ngoài nhắc tới các ngươi chỉ nói Giang Đông Ngũ Hiệp, còn nói rõ hơn thì chỉ nhắc tới một người. Người đó chính là Trình Bất Húy lão đại của Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi, chứ không phải ngươi, Đổng Tương Nghi!
Nghĩ lại xem, dọc đường này các ngươi gặp bao người, bao chuyện? Tất cả đều do Trình Bất Húy ra mặt, hắn là người xây dựng Giang Đông Ngũ Hiệp, cũng là người thanh danh lớn nhất trong Giang Đông Ngũ Hiệp.
Tới cuối cùng, thế nhân sẽ chỉ biết tới Trình Bất Húy hắn, còn Đổng Tương Nghi ngươi cho dù thực lực có mạnh hơn cũng chỉ là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, là vật làm nền, chẳng khác gì ba kẻ kia cả!”
Lời nói của Sở Hưu như mũi đao nhọn, mỗi câu mỗi từ đều ghim sâu vào lồ ng ngực hắn, khiến hắn không thể không nhìn nhận lại những chuyện này.
Kết quả lại rất bi ai, hắn phát hiện những lời Sở Hưu nói đều là sự thật.
Người trên giang hồ chỉ biết Giang Đông Ngũ Hiệp, chỉ biết Trình Bất Húy.
Trên đường nếu báo danh tự, nếu Trình Bất Húy nói mình là Trình Bất Húy, vậy đối phương sẽ như rất ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra là Trình đại hiệp trong Giang Đông Ngũ Hiệp!”
Còn nếu Đổng Tương Nghi báo tên của mình, vậy đối phương chắc chắn sẽ vô cùng nghi hoặc. Nếu hắn nhắc tới Giang Đông Ngũ Hiệp đối phương mới có thể ồ một tiếng, biết hắn là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp.
Không sai, hắn chỉ là một trong.
Giang Đông Ngũ Hiệp là Trình Bất Húy, Trình Bất Húy mới là đại biểu cho Giang Đông Ngũ Hiệp, còn hắn chỉ là một trong, vì chỉ cần một người đại biểu là đủ, không cần người thứ hai!
Sở Hưu chậm rãi nói: “Đổng Tương Nghi, nghe nói khi xưa các ngươi kết nghĩa là học Tụ Nghĩa Trang?
Ngươi có nghĩ tới không, ngày trước năm người Tụ Nghĩa Trang kết nghĩa kim lan, trên giang hồ thanh danh vang rất xa, cũng là một câu chuyện lưu truyền mấy chục năm.
Nhưng ngươi cứ nghĩ kỹ hơn xem, ngày trước năm người tụ nghĩa tại Tụ Nghĩa Trang, bốn người còn lại tên là gì?
Không nghĩ ra đúng không? Ta tin không riêng gì ngươi không biết, toàn bộ giang hồ chín thành chín đều không biết. Bọn họ chỉ nhớ được có một người, đó chính là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Phúc Thủ Càn Khôn - Nhiếp Nhân Long!
Bất kể bao nhiêu người tụ nghĩa, chỉ có người đi tới sau cùng mới có thể giương danh giang hồ, thanh danh cũng chỉ đặt lên một người duy nhất mới có hiệu quả.
Chỉ cần có Trình Bất Húy, cả đời này ngươi cũng chẳng có ngày nổi danh!”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp xoay người bỏ đi, để lại Đông Tề ở lại tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định, trong lòng đã vô cùng hỗn loạn.
Hắn biết Sở Hưu đang châm ngòi ly gián, muốn để năm người bọn họ có hiềm khích với nhau, muốn khiến họ lục đục. Chính diện y đánh không lại bọn họ cho nên mới định thi triển âm mưu quỷ kế như vậy.
Nhưng vấn đề là con ruồi không lọt được vào quả trứng không kẽ hở, trong lòng hắn có lỗ thủng, vậy cũng đừng trách Sở Hưu nhắm vào hắn.
Đổng Tương Nghi biết tất cả, hắn muốn mình nghĩ thoáng hơn, nhưng câu nói cuối cùng của Sở Hưu lại quẩn quanh bên tai hắn.
“Chỉ