Đối với đệ tử thế gia như Hạ Hầu Vô Giang, trừ phi là người vừa sinh ra đã có thiên phú cường đại có một không hai đương thời, nếu không chắc chắn phải trải qua tranh đấu lục dục.
Một thế gia, cho dù là đại thế gia đang như mặt trời ban trưa như Hạ Hầu thị, bọn họ chỉ có thể dùng mọi tài nguyên bồi dưỡng một đệ tử chứ không thể phân tán tài nguyên bồi dưỡng hai người.
Luận thiên phú, Hạ Hầu Vô Giang đã không kém, mà xét tới âm mưu thủ đoạn, hắn cũng vô cùng thuần thục.
Nơi này đều là kẻ lõi đời giang hồ, bọn họ không khó tưởng tượng được, nếu thật sự làm theo lời Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu có muốn về Quan Trung Hình Đường cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Trên giang hồ phần lớn võ giả đều tương đối lý trí nhưng cũng không ít những người nông nổi dễ xúc động, rất dễ xảy ra chuyện máu nóng xộc lên đầu tới gây sự với Sở Hưu.
Có điều lúc này Hạ Hầu lại nói: “Chỉ kích động cảm xúc võ giả Đông Tề mang tính ngẫu nhiên quá lớn. Các ngươi cũng thấy thực lực Sở Hưu rồi đó, nếu kẻ ngu ngốc đầu tiên nhảy ra bị hắn giết, rất có thể người sau sẽ sợ, không dám xuất thủ nữa.
Rắn không đầu không được, chuyện này nên có kẻ cầm đầu, mà người đó chính là các ngươi.”
Bọn Lâm Nam Nghiệp liếc mắt nhìn nhau, nói một hồi cuối cùng vẫn là bọn họ phải xuất thủ. Có điều như vậy chẳng phải bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ư?
Có điều không đợi Lâm Nam Nghiệp kiếm cớ từ chối, Hạ Hầu Vô Giang đã không nhịn được nói: “Các ngươi sợ cái gì cơ chứ? Nhiều người như vậy chẳng lẽ không đánh lại tên Sở Hưu kia sao?
Chuyện lần này các ngươi chỉ có tác dụng dẫn đầu, còn những võ giả Đông Tề khác đồng loạt xuất thủ, nhiều người như vậy mỗi người một ngụm nước bọt còn dìm chết tên Sở Hưu kia nữa là. Sợ cái gì?
Còn nữa, chuyện lần này cũng có lợi cho các ngươi.
Giang Đông Ngũ Hiệp chết rồi, giờ trên giang hồ nhiều người lòng đầy căm phẫn, nếu các ngươi đứng ra đầu tiên, thanh danh đều là của các ngươi.
Nhớ lại thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp trên giang hồ đi, nếu các ngươi xử lý được Sở Hưu, báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp, danh tiếng các ngươi sẽ lớn hơn cả Giang Đông Ngũ Hiệp!”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, đều khá động tâm.
Người trong giang hồ chỉ cầu hai chữ danh lợi.
Cho dù Lâm Nam Nghiệp cùng Diêu Nhạc Sơn danh tiếng không sai, nhưng thực ra bọn họ cũng đều chỉ chú ý tới danh lợi mà thôi.
Trình Bất Húy có thể làm việc hiệp nghĩa không màng danh lợi, nhưng hiệp nghĩa của bọn họ lại phải xây dựng trên nền tảng danh lợi. Bảo bọn họ liều mình vào chỗ chết vì tinh thần hiệp nghĩa, chắc chắn bọn họ sẽ không làm.
Nhưng Lâm Nam Nghiệp vẫn chần chừ hỏi lại: “Hạ Hầu công tử, vạn nhất Quan Trung Hình Đường ghi hận chúng ta vì chuyện này thì sao? Chúng ta là người dẫn đầu, khả năng bị Quan Trung Hình Đường để ý tới cũng là lớn nhất.”
Hạ Hầu Vô Giang cau mày nói: “Sợ cái gì? Chuyện đã nâng cao tới toàn bộ Đông Tề, Quan Trung Hình Đường cũng phải bỏ qua thôi. Sở Hưu làm việc quá phận, chọc giận quần chúng, chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường lại đi giáo huấn toàn bộ võ giả Đông Tề hay sao?
Huống hồ nếu Quan Trung Hình Đường thật sự động tới các ngươi, chuyện này do ta tổ chức, chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn các ngươi xảy ra chuyện hay sao? Hay các ngươi cho rằng Hạ Hầu thị ta không bằng Quan Trung Hình Đường?”
Nghe Hạ Hầu Vô Giang hứa hẹn như vậy, đám người Lâm Nam Nghiệp vội vàng nói: “Không dám không dám, đã có Hạ Hầu công tử cam đoan, chúng tôi cũng yên lòng.”
Hạ Hầu Vô Giang khoát tay nói: “Nếu đã vậy các ngươi đi đi. Yên tâm, có xảy ra chuyện gì Hạ Hầu thị ta sẽ làm hậu thuẫn cho các ngươi.”
Nhìn đám người Lâm Nam Nghiệp rời đi, lúc này thị nữ thiếp thân Thiền Nhi của Hạ Hầu Vô Giang mới bưng chén trà đi ra nói: “Công tử, nếu Quan Trung Hình Đường ra tay với họ, ngài định dùng lực lượng Hạ Hầu thị đỡ giúp họ thật à?”
Hạ Hầu Vô Giang lười biếng nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ta lừa đám ngu ngốc này mà thôi. Mấy lão già trong gia tộc vẫn đang lải nhải không ngừng kia kìa, nếu bọn họ không cho ta vận dụng lực lượng Hạ Hầu thị, ta dùng thế nào được?
Nếu ta có thể vận dụng lực lượng của Hạ Hầu thị, vậy cần gì nói nhảm với đám ngu ngốc này lâu như vậy? Dù sao lời nói không có bằng chứng, nếu Quan Trung Hình Đường thật sự tìm tới cửa, cứ để Quan Trung Hình Đường bọn họ phát ti3t lửa giận đi. Dù sao đệ tử kiệt xuất thế hệ trẻ tuổi vẫn lạc nửa đường, dẫu sao cũng phải để người ta phát ti3t chứ, phải không?”
Nghe Hạ Hầu Vô Giang nói vậy, Thiền Nhi không khỏi tiếc thay cho đám người Lâm Nam Nghiệp.
Trong mắt thế lực như Hạ Hầu thị, bọn Lâm Nam Nghiệp quả thật nhỏ bé tới mức đáng thương, chỉ có thể bị lợi dụng.
Nếu bọn họ nén được lòng tham không đáp ứng Hạ Hầu Vô Giang, vậy Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng cách nào ép bọn họ giết người.
Nhưng một khi bọn họ đáp ứng Hạ Hầu Vô Giang, vậy bất luận Sở Hưu sống hay chết, kẻ gặp xui lại là bọn họ.
Cũng giống như lần này Thu Chấn Thanh chết, ngoại trừ kẻ ngoài cuộc Sở Hưu, thật ra phần lớn mọi người đều chỉ là quân cờ. Đã là quân cờ đương nhiên dùng xong là hết giá trị.
Đám người Lâm Nam Nghiệp hành động rất nhanh, hoặc trở về thế lực của mình, hoặc tìm một số võ giả tán tu, bắt đầu tung tin đồn, khiến chuyện Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp trở thành người ngoài khiêu khích khinh thường võ lâm Đông Tề.
Lực ảnh hưởng của đám người này không lớn