Theo đầu của Ngụy Cửu Đoan rơi xuống đất, mọi người ở đây vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lão tổ Vệ gia thậm chí còn chưa kịp xuất kiếm, Ngụy Cửu Đoan đã chết. Chuyện này khiến hắn trợn tròn hai mắt, sắc mặt không dám tin tưởng.
Sở Hưu quả thật rất mạnh, hắn cũng từng có tiền lệ giế t chết Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa lúc đó Sở Hưu vẫn chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, còn giờ y đã bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên.
Nhưng lần trước tình huống Sở Hưu giết Phong Vô Lãnh là thế nào? Lúc đó y dốc toàn lực liều mạng, còn giờ Sở Hưu chỉ dùng một đao đã chém bay đầu Ngụy Cửu Đoan, rốt cuộc là Sở Hưu quá mạnh hay tên đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất Ngụy Cửu Đoan đã già tới mức không đánh nổi nữa?
Bọn họ không thấy được vì giết Ngụy Cửu Đoan, Sở Hưu đã vận dụng lực lượng gì, trả giá thế nào. Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi nhưng lực lượng và tinh lực Sở Hưu phải trả còn nhiều hơn y chém giết một khắc đồng hồ.
Cười lạnh với lão tổ Vệ gia một tiếng, Sở Hưu quá lớn: “Người của Vệ gia gi ết chết Ngụy Cửu Đoan đại nhân, miệt thị pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường ta, tội đáng muôn chết, không tha cho một ai!”
Cửa lớn bật mở, đám người trong phân bộ Quan Tây nghe vậy tràn vào trong đại sảnh, nhìn thi thể Ngụy Cửu Đoan trên mặt đất trợn mắt há hốc mồm,không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Dương Lăng bị Ngụy Cửu Đoan đánh hộc máu đứng bật dậy chỉ vào đám người lão tổ Vệ gia quát lớn: “Ra tay cho ta! Bọn chúng giết nghĩa phụ!”
Sở Hưu cùng Ngụy Cửu Đoan không hợp, đây là chuyện mà mọi người tại Quan Tây đều biết, cho nên lời Sở Hưu nói, bọn họ thật ra không mấy tin tưởng.
Nhưng Dương Lăng lại khác, toàn bộ Quan Tây ai cũng biết Dương Lăng là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan, là tâm phúc của hắn. Lời hắn nói đáng tin cậy hơn Sở Hưu nhiều, hơn nữa giờ Ngụy Cửu Đoan đã chết, bọn họ đều lựa chọn theo Dương Lăng, cùng đánh về phía Vệ gia.
Sở Hưu vội vàng khôi phục chân khí, Thiên Ma Vũ mang theo huyết mang ma khí âm u chém về phía Lão tổ Vệ gia, đao thế ẩn chứa sát cơ mãnh liệt.
Lão tổ Vệ gia xuất kiếm, hàn mang băng lãnh chém ra, ngăn cản đao thế của Sở Hưu, hét lớn: “Là Sở Hưu giết người! Các ngươi đều bị lừa rồi!”
Mặc dù lão tổ Vệ gia hô hào như vậy nhưng tại đây không ai nghe hắn.
Một là người ngoài, một lại là tuấn kiệt Quan Trung Hình Đường, người đại diện cho Quan Trung Hình Đường giương oai bên ngoài, bọn họ lựa chọn tin tưởng ai, còn phải nhiều lời hay sao?
Quan trọng nhất là có Dương Lăng, cho dù bọn họ không tin Sở Hưu cũng phải tin Dương Lăng.
Đây cũng là lý do vì sao Sở Hưu nói Dương Lăng là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch lần này.
Sau khi bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu có nắm chắc chính diện chiến đấu gi ết chết được Ngụy Cửu Đoan.
Thực lực Ngụy Cửu Đoan vốn không quá mạnh, hơn nữa giờ hắn đã già. Căn cứ theo Sở Hưu điều tra, mấy năm gần đây Ngụy Cửu Đoan hầu như chưa bao giờ thật sự động thủ, khí huyết của hắn đã suy bại rất nghiêm trọng. Nếu không phải trong Quan Trung Hình Đường không có nhân tuyển thích hợp, e là hắn đã sớm bị đuổi về hưu.
Giờ Sở Hưu bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, đối kháng chính diện cho dù Ngụy Cửu Đoan không hề có sơ hở, Sở Hưu cũng có thể ép đối phương để lộ sơ hở.
Có điều giao chiến chính diện cần bao lâu mới gi ết chết được Ngụy Cửu Đoan? Điểm này ngay chính Sở Hưu cũng không dám nói chính xác.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Ngụy Cửu Đoan mặc dù đã già, nhưng có già cũng là Thiên Nhân Hợp Nhất, có trời mới biết hắn còn ẩn giấu thủ đoạn gì? Đến lúc đó nếu gây động tĩnh khiến toàn thành đều biết, cho dù Sở Hưu lập được nhiều công lao cho Quan Trung Hình Đường, cho dù thanh danh hắn có lớn hơn nữa, chuyện này cũng không yên được.
Cho nên Sở Hưu mới chọn để Dương Lăng đánh lén, mình lại phối hợp với Dương Lăng, mượn nhờ uy năng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, nắm bắt cơ hội mà Dương Lăng sáng tạo, cuối cùng xuất đao giế t chết Ngụy Cửu Đoan.
Đúng như Dương Lăng đã nói, lần này Sở Hưu không nắm chắc trăm phần trăm.
Vạn nhất Dương Lăng không có thực lực, không làm thương tổn được Ngụy Cửu Đoan, vạn nhất thực lực Ngụy Cửu Đoan vượt ngoài tưởng tượng của y, bị người nhà đánh lén trọng thương vẫn không để lộ sơ hở, vậy Sở Hưu cũng chẳng giết nổi hắn.
Có điều, thế gian này vốn không nhiều nếu như đến vậy. Giờ Ngụy Cửu Đoan đã chết, Sở Hưu còn sống, vậy đủ chứng minh lần này y đã thành công.
Thấy lão tổ Vệ gia còn không ngừng kêu gào, Sở Hưu thản nhiên nói: “Đừng hô bậy nữa, ở đây không ai tin Vệ gia các ngươi đâu.
Vệ gia các ngươi có lịch sử lâu đời thì sao? Làm người phải nhìn hiện tại chứ không phải sống trong lịch sử. Ta nói các ngươi giết Ngụy Cửu Đoan, vậy các ngươi là kẻ giết Ngụy Cửu Đoan!”
Lão tổ Vệ gia ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng cùng hối hận, lúc này hắn thật sự hối hận, có điều không phải hối hận vì đối đầu với Sở Hưu mà là hối hận không ra tay triệt để khiến Sở Hưu lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Theo lão tổ Vệ gia thấy, Sở Hưu này rõ ràng là một tên điên!
Lão tổ Vệ gia có thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại dám giết Ngụy Cửu Đoan trước mặt mọi người, đã phạm thượng còn làm tới mức tận cùng như vậy.
Dương Lăng bị Sở Hưu mua chuộc lúc nào đã không còn quan trọng, quan trọng là thật ra Sở Hưu đã sớm có gan gi ết chết Ngụy Cửu Đoan!
Chẳng lẽ Sở Hưu không sợ bị Quan Trung Hình Đường trách phạt?
Đối phó với kẻ địch như Sở Hưu, không ra tay thì thôi, ra tay nhất định phải giết tới tận cùng, nếu không hậu