Sở Hưu không thấy lạ về thái độ của Mai Khinh Liên, người của Ma Giáo cho dù có trung thành đến đâu cũng không thể thành ai ai cũng như Vô Tướng Ma Tông, sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt một thời gian dài như vậy vẫn trung thành tuyệt đối, muốn khôi phục Ma Giáo.
Âm Ma Tông đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện trên giang hồ, giờ Mai Khinh Liên mai danh ẩn tích, tiềm phục bên cạnh Quan Tư Vũ, có thể thấy rốt cuộc nàng đã trải qua những điều gì.
Cho nên lần này Sở Hưu giả mạo truyền nhân Ma Giáo, y cũng không nghĩ sẽ như bên Lục tiên sinh, chỉ cần thân phận đã khiến Mai Khinh Liên giúp mình.
Sở Hưu nhìn Mai Khinh Liên, cười cười nói: “Phu nhân chê cười rồi, truyền nhân Độc Cô giáo chủ đã chẳng cần những người khác giúp đỡ. Ta nói thân phận mình cho phu nhân thật ra chỉ muốn nêu rõ với phu nhân một việc, ngươi và ta không phải kẻ địch, chúng ta có thể liên thủ.”
Mai Khinh Liên hứng thú nhìn Sở Hưu: “Giờ ngươi đã khó bảo toàn bản thân, còn nói liên thủ nỗi gì?
Ngươi đúng là gan to bằng trời, giết Ngụy Cửu Đoan, diệt Vệ gia. Ngươi có biết vì ngươi mà toàn bộ Quan Trung thiếu chút nữa ầm ĩ cả lên không? Ngươi lấy gì ra mà đòi liên thủ với ta?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan đường chủ không phái người ra tay với ta, vậy chứng minh ta còn cơ hội.
Huống hồ ta dám cam đoan, một khi tới lúc nghị sự, đa số mọi người sẽ đứng về phía ta.
Chỉ có điều bên Quan đường chủ cần phu nhân ngươi ra mặt, phu nhân ở bên Quan đường chủ nhiều năm, ta tin sức ‘ảnh hưởng’ của phu nhân đối với Quan đường chủ rất lớn.
Trong nội bộ Quan Trung Hình Đường, với uy thế của Quan đường chủ, chỉ cần hắn mở miệng nói một câu, chí ít cũng chiếm phân nửa trọng lượng.
Chỉ cần ta qua được cửa này, chức chưởng hình quan Quan Tây trăm phần trăm sẽ là của ta.”
Mai Khinh Liên chớp chớp hàng mi thanh, thản nhiên nói: “Ngươi tự tin quá nhỉ, có điều ta muốn hỏi ngươi một câu. Như vậy ta sẽ nhận được thứ gì?
Ngươi không thật sự nghĩ rằng mình là truyền nhân trực hệ của Ma Giáo nên ta phải giúp ngươi vô điều kiện đấy chứ?”
Sở Hưu cười cười nói: “Phu nhân có thể nhận được rất nhiều thứ, đó là sự ủng hộ của ta.
Tin rằng phu nhân cũng đã nhìn ra, mặc dù Quan đường chủ rất sủng ái phu nhân nhưng mấy vị chưởng hình quan khác lại khá bất mãn.
Bọn họ không muốn một nữ nhân nhúng tay vào chuyện Quan Trung, một khi phu nhân ngươi lộ ra chút manh mối, bọn họ sẽ cùng lên tiếng phản đối.
Với thân phận của ta cùng sự trợ giúp của phu nhân lần này, tương lai ta sẽ luôn đứng sau phu nhân.
Giờ giúp ta chẳng khác nào phu nhân đang tự giúp chính mình.”
Mai Khinh Liên ẩn nấp bên Quan Tư Vũ như vậy rốt cuộc có mưu đồ gì, kế hoạch gì, Sở Hưu đều không nhiều lời.
Có đôi khi nên giả hồ đồ, biết quá nhiều thật ra lại chẳng tốt cho mình.
Nhưng Sở Hưu biết, Mai Khinh Liên chắc chắn đang cần một phần quyền lực lớn tại Quan Trung, nhưng rõ ràng nàng không có cơ hội này.
Lần trước khi Quan Trung Hình Đường chọn người tới tham gia Thần Binh Đại Hội, Mai Khinh Liên cũng có mặt.
Lúc đó Mai Khinh Liên chỉ đứng ngoài xem thôi,thậm chí không hề nói một câu. Nhưng cho dù như vậy những chưởng hình quan cùng thủ lĩnh Tập Hình Ti cũng lộ vẻ bất mãn, có thể thấy nếu Mai Khinh Liên thật sự nhúng tay vào chuyện của Quan Trung Hình Đường, nàng sẽ gặp bao nhiêu lực cản.
Không thể không nói giang hồ thật ra rất bất công với phái nữ, tỷ như đại đa số các thế gia tông môn, ngoại trừ môn phái chỉ nhận nữ tử như Việt Nữ Cung, nữ đệ tử môn phái khác muốn nhúng tay vào chuyện tông môn luôn rất khó khăn, thậm chí không thể đi lên chức vị cao.
Trầm ngâm nửa ngày, Mai Khinh Liên đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Phần lớn thời điểm nàng luôn giữ vẻ lạnh lùng, hôm nay cười như vậy quả thật có cảm giác yêu diễm mị hoặc.
“Giờ ta đã biết vì sao ngươi có thể lên tới địa vị như hiện tại, không chỉ vì thực lực của ngươi mà còn vì miệng lưỡi của ngươi.
Năng lực mê hoặc nhân tâm của ngươi quả thật rất lưu loát, không hổ danh truyền nhân của Thánh Giáo ta.”
Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta không mê hoặc nhân tâm, ta chỉ nói thật mà thôi, mọi người chung mạch Thánh Giáo, vậy có cơ sở để hợp tác.
Có điều ta chỉ tin vào lợi ích, không có lợi ích có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Giờ phu nhân có thể trao cho ta lợi ích, tương lai ta cũng sẽ mang lại lợi ích cho phu nhân, như vậy là đủ.
Lần trước tại Đông Tề, Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông giúp ta một đại ân, ta cũng không bạc đãi hắn. Bao năm qua An Nhạc Vương Phủ tích lũy được rất nhiều bảo vật, nhưng đại đa số đã bị Vô Tướng Ma Tông mang đi.”
Toàn thân Mai Khinh Liên tỏa ra một làn khói đen, nàng nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Hy vọng lúc nào đó ngươi có thể mang lại cho ta lợi ích.”
Dứt lời, thân hình Mai Khinh Liên biến mất trong làn khói.
Sở Hưu cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, rồi thở phào một tiếng.
Giao tiếp với tông sư võ đạo là chuyện rất mệt mỏi, đặc biệt là người này còn là nữ nhân. Cho dù tự nhận mình nhìn thấu được nhân tâm, nhưng Sở Hưu cũng không đoán nổi trong lòng nữ nhân rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Có điều thân phận Côn Luân Ma Giáo này cũng thật hữu dụng, nếu không có thân phận này khéo Mai Khinh Liên còn chẳng tâm tư đâu nói nhảm với Sở Hưu, trực tiếp giơ tay đập chết y.
Bất quá Sở Hưu lại có