Lý Trạch nói Lý Thừa và Lý Vân định giết mình, chuyện này không khiến Sở Hưu ngạc nhiên.
Tình huống của Lý gia khác với Sở gia.
Đám huynh đệ Sở Hưu chỉ hận không giết chết y được, chỉ thiếu nước đâm đao ngay mặt. Nhưng ba huynh đệ Lý gia lại là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, sau khi lão gia chủ Lý gia chết đi bọn họ lại cùng đứng ra chèo chống Lý gia, quan hệ cực kỳ thân mật.
Thời gian trước, Sở Hưu giết Lý Chiêu cùng Lý Trung xong cũng chẳng hề che giấu, Lý gia không muốn giết y mới là kỳ quái.
Sở Hưu nhìn Lý Trạch, sắc mặt chẳng mấy để tâm: “À, thế thì sao? Hay nên nói Lý Trạch ngươi muốn thế nào?
Ngươi là người của Lý gia, giờ lại chạy đến đây báo tin Lý gia định đối phó với ta. Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Hay nên nói ngươi có thể mang cho ta cái gì?”
Lý Trạch nhìn Sở Hưu, biểu cảm trên mặt có chút khó coi.
Từ trước đến giờ, Sở Hưu vẫn luôn dẫn dắt tiết tấu, khiến hắn không cách nào nói ra những lời cố lộng huyền hư như trước.
Lúc này Lý Trạch mới hiểu, tên Sở Hưu này từng giết tam ca khiến Lý gia bọn họ đại thương nguyên khí, quả thật không phải hạng đơn giản.
Lý Trạch không lập lờ nữa, hắn trực tiếp căm hận nói: “Sở Hưu công tử, ngươi cũng biết địa vị của ta tại Lý gia rồi đó. Ba người bọn đại ca ta vốn không coi ta là người của Lý gia! Ta chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi!
Sở Hưu công tử, lần này ngươi giết Lý Chiêu, bọn đại ca nhị ca ta đã quyết định đối phó với ngươi, nhưng ta có thể âm thầm truyền tin cho ngươi, thậm chí ra tay giúp ngươi vào lúc quan trọng nhất.
Hai chúng ta liên thủ xử lý đại ca nhị ca ta, nhưng sau đó ngươi phải giúp ta trở thành gia chủ Lý gia. Ta sẽ phân cho ngươi một nửa sản nghiệp của Lý gia!”
Sở Hưu không hề ngạc nhiên, y chỉ rót một chén rượu rồi thản nhiên nói: “Ngươi tin tưởng ta đến vậy ư, nghĩ ta xử lý được cả đại ca nhị ca ngươi?”
Lý Trạch lắc đầu, giọng nói lạnh lùng nói: “Không phải ta tin tưởng ngươi mà ta tin tưởng bản thân ta! Nhưng năm nay đại ca nhị ca không phân chút quyền lực nào cho ta, nhưng bọn họ lại không biết, mấy năm nay không phải ta không hề làm gì!”
Gương mặt Sở Hưu lộ ra ý cười, đẩy chén rượu trước mặt sang cho Lý Trạch nói: “Ta thích giao tiếp cùng người thẳng thắn. Đồng ý.”
Lý Trạch nâng chén rượu lên uống cạn rồi chắp tay nói với Sở Hưu: “Sở Hưu công tử, đến lúc động thủ ngươi sẽ phát hiện quyết định lần này của ngươi là hết sức sáng suốt.”
Sau khi nói xong, Lý Trạch trực tiếp quay người rời đi, hắn không dám ở lại đây quá lâu, sợ bị người của Lý gia nhìn thấy.
Sở Hưu nâng một chén rượu mới lên vừa rót rượu vừa nói: “Ai cũng nói Lý gia có tam hổ, nhưng giờ xem ra hẳn là tam hổ nhất bưu mới đúng.”
Mã Khoát nghi ngờ hỏi lại: “Tam hổ nhất bưu? Thế là sao?”
Sở Hưu giải thích: “Trong truyền thuyết, hổ sinh ba con tất có một bưu. Con bưu này là gầy yếu nhất nhưng tính tình lại hung ác vô tình nhất.
Trong truyền thuyết, hổ mẹ mang ba đứa con qua sông nhất định phải đặt bưu lên lưng đưa sang bờ bên kia trước sau đó mới mang đứa thứ hai sang, sau đó lại xách bưu về, mang con hổ thứ ba sang, cuối cùng mới quay lại dẫn bưu sang. Vừa đi vừa về tốn sức như vậy là vì hổ mẹ sợ lúc mình không có mặt bưu sẽ cắn chết hổ con khác, không thể để bưu có cơ hội ở một mình cùng hổ con.
Ta muốn đoạt được vị trí người thừa kế Sở gia bởi vì ta muốn có tài nguyên của Sở gia. Chỉ cần ta thuận lợi ngồi tới vị trí đó, cầm được thứ ta muốn, những người khác của Sở gia chỉ cần không gây chuyện ta cũng không động tới bọn họ, càng không làm tổn hại lợi ích của Sở gia.
Còn ngươi nhìn lại Lý Trạch đi, rõ ràng hắn hận đám ca ca của mình tới thấu xương. Giết bọn họ xếp đầu, đoạt vị trí gia chủ Lý gia mới là thứ hai, vì thế thậm chí không tiếc hợp tác cùng kẻ thù của Lý gia là ta, còn nguyện bỏ một nửa sản nghiệp của Lý gia ra. Tính tình như vậy có phải rất giống con bưu kia không?”
Mã Khoát nghe vậy không khỏi run rẩy, vội vàng giật một cái đùi gà nữa, vừa nhai vừa nói: “Trước kia Bàng lão đại đã nói với chúng ta, độc nhất chính là lòng người. Lý gia này còn chưa truyền được mấy đời đã thành như vậy rồi, thế chẳng phải những đại thế gia đỉnh phong trên giang hồ còn đấu đá ác liệt hơn?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, càng là đại thế gia càng có quy củ, bất luận ngươi tranh đấu cỡ nào đều phải trong phạm vi quy củ, người vi phạm quy củ sẽ bị toàn bộ thế gia trừng phạt.
Cho nên bọn họ có đấu đá thế nào cũng chỉ có mức độ, mà chỉ cần có mức độ sẽ không đến mức uy hiếp lợi ích của toàn bộ thế gia, ngược lại sẽ càng đấu càng mạnh.”
Nhìn Mã Khoát ăn lấy ăn để, Sở Hưu đứng dậy nói: “Được rồi, đừng ăn nữa, chuẩn bị chút đi, phải ra tay giết người rồi.
Hai tên Lý gia kia ra tay chính hợp ý ta, bên này ta còn đang muốn động thủ kết quả lại bị phụ thân ngăn cản. Giờ Lý gia chuẩn bị giết ta, ta xuất thủ với Lý gia cũng là hợp tình hợp lý.”
Mã Khoát gật nhẹ đầu, lưng cõng trọng kiếm đi theo sau Sở Hưu, có điều trước khi đi hắn còn bảo chưởng quỹ gói con gà lại cho mình, định giữ lại ăn khuya.
Lúc này trong Thẩm gia Thông Châu Phủ, Lý Thừa ngồi trong phòng tiếp khách chờ đại quản gia