Trong khách sạn, Sở Hưu vuốt v e một thanh đoản đao, giấu nó trong tay áo, trong đầu không ngừng tưởng tượng mô phỏng cảnh tượng Tụ Lý Thanh Long, đao thế xuất vỏ như thanh long xuất hải.
Tụ Lý Thanh Long không phải võ kỹ quá mức phức tạp, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác được nếu muốn tu luyện tới đại thành cũng không phải chuyện dễ dàng. Cực hạn của võ kỹ này còn sâu hơn tưởng tượng của Sở Hưu.
Đúng lúc này, Sở Hưu chợt nghe dưới khách sạn vang lên tiếng nói huyên náo ầm ĩ, hình như còn có người kêu tên mình.
Y bước xuống xem xét, thấy đám hộ vệ của mình đang giằng co cùng một đám người, thị nữ Nguyệt Nhi thậm chí núp trong góc, không dám lên tiếng.
Thấy Sở Hưu đi xuống, Lý Thông cười lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi uy phong nhỉ, đồ của Lý gia ta mà ngươi cũng dám cướp à? Cho ngươi biết dù là hạ nhân của Lý gia ta cũng không dễ ức hiếp như vậy đâu!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, đám hạ nhân Lý gia theo sau Lý Thông đều lộ vẻ kích động, hiển nhiên hành động đối mặt với nhị công tử Sở gia chỉ vì một người dưới như vậy khiến bọn họ cực kỳ cảm động.
Thấy biểu cảm của đám người, ánh mắt Lý Thông thoáng hiện vẻ đắc ý, nhưng hắn vẫn nói với giọng chính nghĩa; “Sở Hưu, mau đưa hộp báu ngươi cướp của Lý Kinh ra đây rồi nói xin lỗi, chuyện này kết thúc ở đây. Dẫu sao Lý gia cùng Sở gia đều là một trong tam đại gia tộc của Thông Châu Phủ, ta cũng không muốn mất hòa khí, nếu không ngươi tự biết hậu quả rồi đấy!”
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn Lý Thông này, trong trí nhớ quả thật có người như vậy, chỉ có điều trước kia Sở Hưu thậm chí không được chào đón trong nội bộ Sở gia chứ nói chi tới gia tộc khác.
Bất luận Lý gia hay Thẩm gia đều chỉ coi y như rác rưởi, dẫu sao người thừa kế Sở gia tương lai chắc chắn không phải y, việc gì phải để ý tới.
Điểm duy nhất Sở Hưu không hiểu là rốt cuộc trước đó mình sống uất ức tới mức nào mà một tên chi phụ của Lý gia cũng dám lớn lối với mình như vậy?
Nhìn Lý Thông, ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ khó hiểu: “Nếu ta không đưa thì sao?”
Lý Thông cười lạnh một tiếng, đám hạ nhân Lý gia xông tới, khí thế hung hăng bất thiện.
Bên cạnh Sở Hưu mặc dù cũng có tới mười mấy người, nhưng với địa vị của y tại Sở gia, trong mười mấy người này chỉ có năm sáu người thật sự đạt tới Thối Thể cảnh, còn lại chỉ là người hầu phục vụ sinh hoạt thường ngày cho Sở Hưu.
Còn bên Lý gia là đội buôn, hạ nhân có tư cách gia nhập đội buôn Lý gia đều được luyện tập võ công quyền cước, tất cả đều là võ giả Thối Thể cảnh.
Lúc này một hạ nhân bên cạnh Lý Thông chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Thất gia bảo ngươi giao đồ ra nói xin lỗi là đã nể mặt ngươi lắm rồi! Nếu không chỉ chút người này của nhà ngươi, hôm nay đừng hòng rời Nguyên Bảo Trấn này!”
Người đứng ra chính là tâm phúc của Lý Thông, lúc này không lộ vẻ trung thành thì đợi đến lúc nào?
Huống hồ Thất gia đã nói tên Sở Hưu này không có chút thực quyền nào ở Sở gia, thậm chí không bằng một quản sự, vậy việc gì phải sợ?
Gương mặt Sở Hưu vẫn không chút biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: “Đừng hòng rời Nguyên Bảo Trấn? Ha ha.”
Một tiếng cười nhạt chế nhạo vang lên, tên hạ nhân Lý gia kia đang định nói gì đó, đột nhiên tầm mắt hắn bị một luồng đao quang che kín!
Một đao vô cùng nhanh chóng như sấm xét lướt qua trời cao, đến lúc phản ứng lại hắn chỉ cảm thấy lồ ng ngực đau đớn, một thanh đoản đao đã cắm sâu vào trong lồ ng ngực. Tiếp đó Sở Hưu nhẹ nhàng rút chuôi đao ra, bọt máu bắ n ra không ngừng, hắn muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể mở to hai mắt, dần dần không còn sinh khí!
Mọi người ở đây không ai thấy được Sở Hưu xuất đao ra sao, cũng không ai phát giác rốt cuộc Sở Hưu giấu thanh đao ở nơi nào.
Mãi tới lúc Nguyệt Nhi ở phía sau rít lên chói tai đám người mới phản ứng lại, tên Sở Hưu này lại dám giết người? Không nói hai lời đã đâm chết một người?
Lý Thông chỉ vào Sở Hưu, sắc mặt kinh hãi: “Ngươi… Ngươi dám…”
Hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã rút xong thanh đoản đao khỏi ngực tên hạ nhân kia, chém thẳng về phía hắn.
Cảnh tượng này càng ngoài suy nghĩ đám người, Sở Hưu giết một hạ nhân của Lý gia thì cũng thôi, giờ còn muốn giết cả Lý Thông? Phải biết Lý Thông là quản sự của Lý gia, cũng là huyết mạch chi thứ của Lý gia!
Mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại xuất thủ với