Kì Tài Giáo Chủ

Vây Giết


trước sau

Bên ngoài Lữ Dương Trấn, Trương Bách Đào cùng ba người Lưu Nguyên Hải, Trương Dư, Lý Thanh Phong đều tập trung tại đây.

Trương Bách Đào trầm giọng hỏi: “Lưu tổng tiêu đầu, ngươi có chắc Sở Hưu ở Lữ Dương Trấn này không?”

Lưu Nguyên Hải tùy ý xua tay nói: “Trương thiếu hiệp cứ yên tâm, lão Lưu ta làm việc rất đáng tin cậy. Các huynh đệ trong tiêu cục đã dò ra được. Mặc dù tên Sở Hưu kia sau khi tới Lữ Dương Trấn vẫn trốn trong phòng không ra ngoài cũng không lộ danh tính, nhưng theo trang phục và tướng mạo chắc chắn là hắn rồi.”

Ánh mắt Trương Bách Đào lóe lên sắc lạnh nói: “Vậy thì tốt, lần này xin nhờ ba vị.”

Ba người cũng cùng chắp tay nói: “Trương thiếu hiệp cứ yên tâm, lần này chúng ta chắc chắn sẽ giúp Trương thiếu hiệp giải quyết tên Sở Hưu kia!”

Lúc này trong Lữ Dương Trấn, Sở Hưu còn đang nhàn nhã ngồi bên cửa sổ khách sạn dùng bữa uống rượu, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ phương thức vận hành môn nội công Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt.

So với Tiên Thiên Công, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bổ trợ thêm cho năng lực chiến đấu của Sở Hưu, môn công pháp này cũng có tác dụng cực lớn khi vận hành chân khí.

Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt sau khi đại thành mặc dù không đến mức thật sự có uy năng khí quán nhật nguyệt, nhưng chí ít có thể tay không chém ra kiếm mang, có thể nói môn võ công này thích hợp nhất cho võ giả Ngự Khí Ngũ Trọng tu luyện.

Với cảnh giới hiện tại của Sở Hưu, y nên suy tính một chút xem nên làm sao mới bước lên cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng. Dù sao cảnh giới này cũng là bình cảnh không nhỏ đối với Sở Hưu.

Ngay lúc Sở Hưu vừa ăn cơm vừa suy tư, y đột nhiên cảm thấy không đúng.

Sở Hưu đã giết không ít người, lại do công pháp mà y tu luyện khiến y khá mẫn cảm với sát khí hoặc tà khí.

Lúc này y dường như cảm giác thấy có một luồng sát khí lượn lờ xung quanh, mục tiêu chính là y!

Sở Hưu ngẩng đầu lên, hai người đi vào trong khách sạn, một người tay cầm hai thanh đoản thương, một người khác lưng cõng trọng kiếm.

Ngoài khách sạn, gần cửa sổ mà Sở Hưu đang ngồi cũng có hai người đi về phía hắn, một người tuổi tác khá lớn, xem bộ dáng đã gần bốn mươi, tay cầm một thanh yêu đao cán dài, một người khác thân mặc áo lam, tay cầm trường kiếm.

Sở Hưu không quen biết Trương Bách Đào, mặc dù hắn là ca ca của Trương Bách Thần nhưng bộ dáng hoàn toàn khác với Trương Bách Thần. Tuy vậy Sở Hưu vẫn có thể cảm nhận được một luồng hận ý ẩn sâu trong đôi mắt hắn, không biết là đối với mình hay đối với những người khác.

Cầm chén rượu lên, Sở Hưu giả bộ như đang uống rượu nhưng một khắc sau ly rượu trong tay lại đột nhiên rời tay, kèm theo kình đạo cường đại ném thẳng về phía Đoạt Mệnh Song Thương - Trương Dư, còn bản thân Sở Hưu lại nhảy lên, thanh Hồng Tụ Đao đặt bên cạnh bàn đã rời vỏ, một màu đỏ mỹ lệ hiện lên trước mặt Hàn Sương Kiếm Lý Thanh Phong.

Sở Hưu không biết bốn người này là ai, thậm chí y không dám chắc trăm phần trăm bốn người này tới đây vì mình.

Có điều y cảm thấy sát khí trên người bốn người này,hơn nữa thực lực cả bốn đều không kém Tiên Thiên cảnh, Sở Hưu nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!



Nếu không một khi bị đối phương vây công, bốn người thực lực không kém Tiên Thiên cảnh, Sở Hưu cũng không nắm chắc có thể trốn thoát được!

Sở Hưu đột nhiên xuất thủ khiến cả Trương Dư cùng Lý Thanh Phong đều không kịp phản ứng lại.

Thật ra từ khi tiến vào khách sạn bọn họ đã chú ý tới Sở Hưu, trong khách sạn có rất nhiều người giang hồ nhưng chỉ mình Sở Hưu là dễ thấy nhất, thực lực cũng mạnh nhất.

Có điều bọn họ cố ý không nhìn tới Sở Hưu, chỉ giả bộ đi vào khách sạn như bình thường, định kết hợp với Trương Bách Đào cùng Lưu Nguyên Hải tạo thành thế bao vây, không cho Sở Hưu trốn thoát.

Nhưng nào ai ngờ Sở Hưu một khắc trước còn yên tĩnh uống rượu, một khắc sau lại đột nhiên xuất thủ, đến khi bọn họ phản ứng lại, chén rượu kia cùng thân hình Sở Hưu đã lao tới trước mặt.

Binh khí mà Trương Dư dùng là hai thanh đoản thương, chén rượu kia bị Sở Hưu gia trì kình lực cường đại, sau khi ném ra mang theo tiếng xé gió vù vù, uy năng không kém hơn ám khí sắc bén bao nhiêu, cho nên Trương Dư chỉ có thể giơ thương lên ngăn cản theo bản năng.

Còn lúc này Sở Hưu cũng xuất đao chém tới, thân đao đỏ thẫm lóe lên ánh đỏ, chân khí trong cơ thể Sở Hưu bùng lên, sát cơ trong mắt ngưng tụ thành tà khí cùng sát khí, cả hai hòa thành một thể ngưng tụ trên thân đao của Sở Hưu, làm lóe lên một luồng sáng màu máu lóa mắt!

Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ sát khí cùng tà khí, cho dù hiện giờ Sở Hưu chưa đạt tới Ngự Khí Ngũ Trọng nhưng một đao lúc này của y đã có phong thái của võ giả Nội Cương cảnh!

Lý Thanh Phong trước nay chưa từng chứng kiến đao thế nào kinh khủng như vậy, hai mắt y chỉ chứng kiến một màu đỏ máu vô cùng vô tận, phảng phất như một khắc sau hắn sẽ bị nuốt trọn vào trong đó.

Lý Thanh Phong quát lên một tiếng chói tai, thân hình xoay chuyển, Hàn Sơn Trọng Kiếm sau lưng hắn đã bị hắn nắm trong tay, ngăn trước người.

Chuôi Hàn Sơn Kiếm này của hắn là binh khí tứ chuyển, năm xưa hắn may mắn nhận được. Một võ giả Tiên Thiên cầm binh khí tứ chuyển đã

rất ly kỳ.

Đao kiếm tương giao, một tiếng vang chói tai truyền tới, lực lượng cường đại Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt mang tới ầm ầm bộc phát trên lưỡi đao, làm phát ra một tiếng nổ khổng lồ.

Lý Thanh Phong rên lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, hổ khẩu hai tay ròng ròng máu tươi, chỉ một đao này đã khiến Lý Thanh Phong lui liền mấy bước.

Hắn tu luyện trọng kiếm, nhưng giờ lại bị Sở Hưu dùng lực lượng trực tiếp áp đảo.

Không đợi hắn phản ứng lại, một luồng đao mang đỏ rực khác đã xuất hiện.

Hàn Sơn Trọng Kiếm trong tay Lý Thanh Phong còn chưa múa lên nhưng đao thế của Sở Hưu lại đột nhiên xoay chuyển, trở nên linh hoạt mỹ lệ, phảng phất như mưa phùn trong hoàng hôn, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa sát cơ cực kỳ nguy hiểm.

Đao thế liên miên như mưa phùn, chớp mắt đã hội tụ thành một đường thẳng, nội kình của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bộc phát. Khoảnh khắc này, đầu người bay lên, máu tươi phun ra như suối, cả khách sạn lập tức tĩnh lặng như tờ, tiếp đó từng tiếng rít gào chói tai mới vang lên.

Tiểu nhị cùng những người bình thường dùng cơm trong khách sạn đều thét lên bỏ chạy, sợ bị ngộ thương. Còn Trương Dư bên cạnh chỉ cầm song thương trong tay, đờ đãn nhìn Sở Hưu.



Từ khi Sở Hưu ném cái chén ra đến lúc hắn dùng thương ngăn cản mới mất bao lâu? Kết quả đến lúc hắn rảnh tay, Sở Hưu đã chém bay đầu Lý Thanh Phong!

Lúc này Trương Dư mới cảm thấy những thứ Trương Bách Đào hứa tặng cũng chẳng dễ cầm. Nếu bọn họ sớm biết đối thủ kinh khủng như vậy, cho dù có Nhiếp Đông Lưu đứng ra móc nối, bọn họ cũng sẽ không đồng ý!

Sở Hưu khí thế như cầu vồng, trước tiên chém chết một người khiến cả Trương Dư trong khách sạn cùng Lưu Nguyên Hải bên ngoài khách sạn đều dâng lên ý sợ hãi.

Ba người này đều là kẻ lõi đời trong giới võ lâm Lâm Trung Quận, Nhạc BÌnh quận. Bình thường bảo họ đi đấu với đám cùng hung cực ác, bọn họ sẽ không đi, chỉ giết mấy kẻ trộm cắp móc túi vặt vãnh lấy tiền thưởng, nào ngờ giờ lại gặp phải kẻ hung ác như Sở Hưu!

Trương Bách Đào nhíu mày, hắn cũng cảm thấy hai người này đang sợ hãi, đồng thời bản thân cũng kinh hãi trước thực lực Sở Hưu. Rốt cuộc hắn cũng biết phụ thân mình chết ra sao.

Với thực lực này của đối phương, đừng nói Trương gia chỉ có một Tiên Thiên, cho dù có thêm một người nữa cũng chẳng ngăn nổi!

Có điều kẻ thù giết cha đang ngay trước mắt, Trương Bách Đào làm sao từ bỏ cho được? Hắn trực tiếp quát lên chói tai: “Thù giết cha không đội trời chung! Sở Hưu! Ra nhận lấy cái chết!”

Dứt lời Trương Bách Đào trực tiếp cầm kiếm chém vỡ cửa sổ khách sạn nhảy vào xuất thủ , không cho hai người Trương Dư cơ hội do dự.

Nghe tiếng thù giết cha này, Sở Hưu lập tức hiểu ra đối phương là ai. Bốn người này quả nhiên đang nhắm vào y, người đang xuất thủ hẳn là con trai lớn của Trương Tùng Linh, Trương Bách Đào, kẻ đã gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái.

“Không đội trời chung? Hôm nay ngươi đã dám đến, vậy để ta tiễn ngươi đi đoàn tụ với ông bố ma quỷ của ngươi!”

Dứt lời Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu chém ra, mưa rơi đỏ chót, đao thế liên miên bất tuyệt, đánh thẳng vào Tử Điện Thanh Quang Kiếm của Trương Bách Đào.

Điện quang như sấm, kiếm khí như cầu vồng, Trương Bách Đào ôm hận xuất thủ, nội lực truyền vào trường kiếm, mỗi lần chém ra đều khiến đối phương tê dại, thậm chí ngay cả Tiên Thiên Công của Sở Hưu cũng không thể triệt tiêu.

Nhưng Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu cũng có đao thế cực kỳ thê lương diễm lệ, quỷ quyệt vô song, tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt hai bên đã đối chiến liền mười chiêu, thế lực ngang nhau, không ai lui lại một bước.

Trương Bách Đào quát lên với Trương Dư cùng Lưu Nguyên Hải: “Các ngươi không ra tay đi còn chờ gì nữa? Đừng quên lúc trước các ngươi hứa hẹn trước mặt thiếu trang chủ!”

Trương Dư cùng Lưu Nguyên Hải đều biến sắc, nếu chuyện này chỉ do Trương Bách Đào tìm đến nhờ bọn họ, khéo lúc này bọn họ đã bỏ chạy mất dạng, không dám nhúng tay vào vũng nước đục này.

Nhưng vấn đề là Nhiếp Đông Lưu là người đứng ra giới thiệu bọn họ, nếu bọn họ bội ước, sau này làm sao nhìn mặt Nhiếp Đông Lưu?

Thân là người giới võ lâm Bắc Yên, xuất thân thảo mãng, bọn họ thà đắc tội với triều đình Bắc Yên cũng không muốn đắc tội với Tụ Nghĩa Trang. Bởi Tụ Nghĩa Trang có thể khiến toàn bộ võ lâm Bắc Yên bài xích bọn họ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Sở Hưu và Trương Bách Đào đang giao chiến ngang tay, cắn răng trực tiếp lao tới một trái một phải, bắt đầu cùng Trương Bách Đào vây công Sở Hưu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện