Trong lúc tranh đoạt hộp báu, Nhạc Lư Xuyên lấy được một hộp báu, hay nói chính xác hơn là thủ hạ của hắn lấy được một hộp báu.
Thân là con trai trưởng của Nhạc gia tại Bắc Lăng, thực lực Nhạc Lư Xuyên không quá yếu, có điều trong loạn chiến tranh đoạt này hắn chỉ cố gắng bảo vệ bản thân.
Đừng nhìn đám võ giả tán tu bên ngoài kia tỏ vẻ tôn kính với võ giả xuất thân thế lực lớn như hắn, không dám động đến hắn. Nhưng lúc này mọi người đang hỗn chiến tranh đoạt bảo vật hộp báu, tất cả mọi người đánh nhau toán loạn. Trừ phi có thực lực tùy ý gi ết chết đối phương như Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ, nếu không trong tình huống này đám võ giả tán tu càng dễ ra tay với hắn.
Dù sao trọc đầu không sợ túm tóc, giang hồ lớn như vậy chỉ cần cướp được bảo vật bọn họ cũng có can đảm giết người, cùng lắm thì trốn tới nơi khác là được.
Nhạc Lư Xuyên cướp được hộp báu đặt sát hộp báu màu kim, hẳn là bí hạp chất lượng đứng thứ hai trong đám hộp báu này.
Mặc dù người dưới tay hắn đã bị Sở Hưu và Lã Phụng Tiên giết hai đánh bị thương một, nhưng thực lực thủ hạ của hắn vẫn mạnh nhất trong số những người ở đây.
Hắn đang đắc ý, chuẩn bị bảo thủ hạ giao hộp báu cho mình, nào ngờ ngay lúc này Sở Hưu lại trực tiếp cầm đao đánh về phía thủ hạ cầm hộp báu của hắn.
Đao thế biến ảo như mưa phùn, vô cùng cường đại, cũng vô cùng mỹ lệ.
Thủ hạ Nhạc Lư Xuyên từng thấy thủ đoạn của Sở Hưu, võ giả kia thấy Sở Hưu đánh tới theo bản năng đang muốn ngăn cản lại khiến Nhạc Lư Xuyên tức tới mức quát tướng lên: “Ngu ngốc! Ném hộp báu cho ta!”
Kẻ ngốc cũng nhìn ra được mục tiêu của Sở Hưu chính là hộp báu trên người hắn, chỉ cần hắn ném hộp báu cho mình, những người khác đồng loạt ra tăng ngăn Sở Hưu lại, chẳng phải tốt sao?
Mà lúc này võ giả kia lại hơi luống cuống, đối mặt với đao thế chém tới của Sở Hưu, hắn vội vàng giơ trường đao lên ngăn cản, nhưng lại bị Hồng Tụ Đao của Sở Hưu chém thành hai đoạn!
Võ giả Nhạc gia hộc máu lui lại, thân hình Sở Hưu lại trực tiếp lao vào trong ngực đối phương. Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển ra, kéo đứt một cánh tay của đối phương đồng thời trực tiếp móc lấy hộp báu trong ngực hắn.
“Đuổi theo! Ngăn hắn lại!”
Chứng kiến hộp báu mà người dưới tay mình hao hết sức lực mới giành được lại bị Sở Hưu lấy mất, Nhạc Lư Xuyên tức tới mức chửi ầm lên, đáng tiếc lại chẳng tác dụng gì. Sở Hưu sau khi lấy được hộp báu quả quyết ôm đồ rời khỏi di tích, với nội tức cường đại y rèn luyện được từ Tiên Thiên Công, trừ phi võ giả Nhạc gia tu luyện một loại thân pháp chuyên về tốc độ, nếu không chắc chắn không đuổi kịp Sở Hưu.
Mà gần như cùng lúc, bên phía Lã Phụng Tiên cũng cướp được hộp báu, theo sát Sở Hưu cùng thoát khỏi di tích địa cung.
Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ ở bên kia còn nhìn sang Sở Hưu và Lã Phụng Tiên một chút, bọn họ lấy làm lạ, không ngờ hai người kia chỉ cướp hai hộp báu rồi bỏ trốn, sao lại gấp gáp như vậy?
Thật ra cung điện của Tuyệt Thiên Ma Tôn này còn đáng tin cậy hơn di tích của những môn phái lớn.
Những môn phái lớn kia thường xuyên chuẩn bị rất nhiều hộp báu chưa từng sử dụng, đặt rất nhiều thứ linh tinh vào trong hộp báu. Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều hộp báu khai quật được từ di tích của đại tông môn hoặc trống không hoặc chứa đồ vô giá trị.
Còn Tuyệt Thiên Ma Tôn chỉ lẻ loi một mình, đương nhiên không chuẩn bị nhiều thứ vô dụng như vậy. Mấy hộp báu trước người hắn đều là chí bảo truyền thừa của cuộc đời hắn cùng thứ hắn cho là quý giá nhất.
Cho nên trong các hộp báu này, hộp nào cũng có bảo vật. Ở đây có nhiều võ giả như vậy, ngoại trừ ngươi và Lã Phụng Tiên, hai người Sở Hưu mạnh nhất, với thực lực bọn họ hoàn toàn có thể tung hoành giữa đám người, cướp được càng nhiều hộp báu hơn. Kết quả họ lại rút lui sớm nhất.
Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ chỉ nhìn qua hai người rồi lại tiếp tục tranh đoạt, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng gay cấn. Cuối cùng hai người thậm chí đánh bay hộp báu kia ra ngoài.
Trận pháp trên hộp báu chỉ cần dính máu là bị phá giải, nhưng lúc này vài trăm võ giả mạnh mạnh yếu yếu hỗn chiến tại đây, đừng nói thụ thương, chết cũng đã vài người, trên mặt đất đâu đâu cũng có vết máu.
Vừa vặn một bộ phận trận pháp trên hộp báu chạm đất, nhiễm phải vết máu khiến trận pháp mất hiệu lực, hộp báu kia lăn lăn trên mặt đất. Răng rắc hai tiếng, bỗng nhiên mở ra, để lộ thứ đồ trong đó. Điều này khiến mọi người xung quanh lập tức mở to hai mắt nhìn vào, rồi lại không dám tin vào những gì mà mình vừa chứng kiến.
Trong hộp báu tỏa ra ánh kim lộng lẫy đó lại chỉ có một cây trâm bạc cùng một bức thư tình bằng vải lụa.
Ở đây có bao võ giả, không ai là người đui mù, bọn họ chỉ liếc qua là biết cây trâm bạc kia là thứ rất bình thường, chế tạo còn hơi thô ráp, căn bản không phải bí bảo gì.
Còn tấm vải lụa viết thư tình kia cũng vậy, không hề có điểm nào đặc biệt. Nếu cố gắng soi xét thì chỉ có bài thơ kia không tệ, xem ra khi còn sống Tuyệt Thiên Ma Tôn còn là người văn võ song toàn.
Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ nhìn nhau, lúc này tâm