Võ giả Bắc Lăng Nhạc gia bị Sở Hưu giết than chậm một bước, thật ra hiện giờ Sở Hưu cũng thầm than chậm một bước. Y thật không ngờ tên võ giả Nội Cương cảnh này lại khó chơi như vậy.
Đương nhiên lúc này kinh hãi nhất vẫn là ba người truy sát Sở Hưu kia.
Nhìn hai cánh tay rơi trên mặt đất cùng thi thể võ giả Bắc Lăng Nhạc gia bị treo trên lưỡi đao của Sở Hưu, trong lòng ba người không khỏi dấy lên sóng to gió lớn.
Mới qua bao lâu, cùng lắm mới hết thời gian một chén trà mà thôi, kết quả võ giả Bắc Lăng Nhạc gia đã bị Sở Hưu gi ết chết. Ba người buộc phải tính toán lại thực lực của Sở Hưu, đối phương cường hãn tới không giống võ giả Tiên Thiên cảnh!
Thấy tình cảnh này, ba người cũng không dám xem thường Sở Hưu như lúc trước, vây quanh Sở Hưu, trong mắt đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Lấy thực lực Tiên Thiên cảnh giế t chết Nội Cương cảnh cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, ví dụ như thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Đông Lưu, cùng vị công tử nhìn như ăn chơi nhưng thực tế lại được nội bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành gọi là ‘Tên Điên’ Bạch Vô Kỵ, bọn họ đều có thực lực như vậy.
Nhưng giờ một võ giả tán tu xuất thân thảo mãng như Sở Hưu cũng có lực lượng này, vậy thật sự rất ghê gớm. Hôm nay nếu không giết được đối phương, vậy tương lai bọn họ sẽ gặp phiền toái vô biên vô tận!
Ba người liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời, trực tiếp xuất thủ tấn công Sở Hưu điên cuồng, chỉ trong chớp nhoáng, Sở Hưu đã cảm thấy áp lực rất lớn truyền lại.
Một Nội Cương cảnh y còn có thể dùng sức bật cường đại liều mạng, nhưng ba Nội Cương cảnh, sức bật của y có bật nữa cũng liều không chết ba người.
Chỉ trúng vài chiêu, Sở Hưu đã bị ba người liên thủ đánh lui, một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Ba võ giả Nội Cương cảnh vây công một võ giả Tiên Thiên, mặc dù không vẻ vang gì nhưng vẫn có hiệu quả. Tối thiểu giờ Sở Hưu đã bị ép vào đường cùng.
Tay cầm Hồng Tụ Đao, Sở Hưu vẫn còn suy nghĩ xem còn đường lui nào khác không, mình có nên dùng thủ đoạn cuối không?
Thủ đoạn cuối của Sở Hưu rất đơn giản, chính là A Tỳ Đạo Tam Đao.
Mấy ngày nay Sở Hưu đều đang chạy giữ mạng, còn chưa bắt đầu tu luyện công pháp trong hộp báu.
Có điều A Tỳ Đạo Tam Đao lại được ngọc giản truyền công khắc vào trong đầu Sở Hưu, cho nên trong lúc bỏ trốn y vẫn có thể quán tưởng uy năng của đao này trong đầu.
Có thể nói hiện giờ nếu thật sự để Sở Hưu động thủ, y có nắm chắc xuất được đao thứ nhất. Nhưng uy năng đao này ra sao, Sở Hưu có khống chế được lực lượng này hay không, không cân nhắc và thí nghiệm tỉ mỉ, ngay chính Sở Hưu cũng không nắm chắc.
Ngay lúc Sở Hưu nắm chặt Hồng Tụ Đao trong tay, chuẩn bị xuất đao đánh cược một phen, y lại đột nhiên cảm thấy không đúng. Ba võ giả đuổi giết y cũng cảm thấy như vậy, bọn họ đang từ từ áp sát Sở Hưu, lại đột nhiên ngưng bặt.
Trên trời từng giọt mưa rơi xuống, nhưng không biết từ lúc nào xung quanh đã trở nên tĩnh lặng lạ thường, bất luận tiếng mưa rơi xuống mặt đất hay tiếng gió khẽ thổi qua tán cây, tất cả đều biến mất một cách quỷ dị!
Trong cơn mưa phùn mông lung, một người bước ra từ làn mưa, thân hình hắn như dung nhập vào thiên địa nơi đây, khi giọt mưa sắp rơi xuống người hắn lại chệch hướng một cách quỷ dị, trượt sang bên cạnh. Vừa vô cùng quỷ dị lại vô cùng hài hòa, giống như mọi chuyện vốn nên như vây.
Khi người kia tới gần mọi người mới thấy cách ăn mặc của đối phương,cũng cực kỳ quỷ dị.
Người tới chân đi một đôi trường ngoa khảm viền vàng, thân mặc bộ y phục võ sĩ màu đen bó sát người, đầu đội một mũ rộng vành bằng sắt màu đen kỳ quái, trên mũ còn khảm một hình rồng trừu tượng màu vàng kim trang trí.
Kỳ lạ nhất là trên mặt hắn còn đeo một cái mặt nạ bằng sắt đen, hình dáng của mặt nạ cực kỳ đơn giản, chỉ lộ ra đôi mắt, không có bất cứ biểu cảm gì, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng quan sát kỹ lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Hơn nữa cái mặt nạ này không phải trắng trơn không hình thù gì, trên mặt nạ có hoa văn màu kim vẽ tinh đồ của Tiên Tội Tinh trong Tam Thập Lục Thiên Cương Tinh Thần Đồ.
Ngay khi thấy người này, ba người truy sát Sở Hưu toàn thân run rẩy, khó khăn lắm mới thốt lên ba chữ: “Thanh… Thanh Long Hội!”
Người tới dùng giọng khàn khàn thản nhiên nói: “Nghi Sơn Lưu gia, Trần Linh Tào gia, Linh Châu Nghiêm gia, thật trùng hợp người nhà cả ba đều tập trung một chỗ.
Nếu các ngươi đã biết ta là ai vậy hẳn cũng biết ta tới làm gì. Ba nhà các ngươi bức ép người ta, giờ có người lấy bí bảo ra mua lại mạng người nhà ba ngươi. Hôm nay vừa hay cả ba ngươi đều ở đây, vậy giao mạng ra đây.”
Trong mắt ba người đều lộ vẻ hoảng sợ, không nói hai lời trực tiếp chia ba hướng quay người bỏ trốn!
Người thần bí kia thân hình bất động, bước ra một bước, làn mưa trước mắt hắn thậm chí nối thành đường, ngưng tụ thành một thanh kiếm mỏng, tiếp đó hai tay hắn vung lên, giọt mưa vô hình ngưng tụ lại hóa thành kiếm khí cường đại xé rách hư không chém tới. Một tiếng nổ vang lên, trước ngực một võ giả bị đánh thành một lỗ