Bão táp giấu dưới mặt biển phẳng lặng, nhưng thật ra sóng ngầm đã cuộn trào mãnh liệt. Có điều bất luận Nhạc Hạc Niên nay chi trưởng Nhạc gia đều trốn trong khu nhà chính, không hề phát hiện ra động tĩnh bên ngoài.
Trước khi sắc trời chuyển tối, trong khu nhà chính của Nhạc gia, Nhạc Hạc Niên và một số người quan trọng của chín chi chính, một số võ giả chi phụ xuất sắc cùng một số môn khách quản sự quan trọng cùng tập hợp bày tiệc dùng bữa.
Đây là truyền thống của Nhạc gia, ngày bình thường mọi người đều tự mình ăn uống, nhưng cứ mười ngày đám người lại tập trung trong nhà chính cùng bày tiệc dùng bữa. Một là tăng tính đoàn kết của Nhạc gia, hai là nhân lúc mọi người tập trung có thể bàn bạc một số việc trong Nhạc gia cần xử lý.
Lý do thứ hai rất có tác dụng với Nhạc gia, vừa ăn cơm vừa thảo luận mọi việc, đám người cũng rất quen thuộc.
Về phần lý do đầu tiên, cho dù tất cả mọi người tập trung lại dùng bữa nhưng không khí vẫn không hòa hợp, đủ các loại tranh đấu thường xuyên xuất hiện trên bàn tiệc.
Còn lần này bữa tiệc lại thiếu đi ba người, trong đó một bị xử lý trong lúc đuổi giết Sở Hưu, hai người khác bị sát thủ Thanh Long Hội gi ết chết. Đương nhiên bọn họ không biết cả ba người này đều chết trong tay cùng một người.
Do có áp lực bên ngoài nên buổi tiệc lần này không còn náo nhiệt như ngày trước, ai nấy trầm ngâm buồn bã, không khí cực kỳ ngột ngạt.
Nhạc Hạc Niên uống hai ngụm rượu, hắn cảm thấy bầu không khí có phần không đúng bèn quay đầu lại nói với Nhạc Đông Lâm: “Mỗi người nói vài câu đi , đừng ngây ra như vậy nữa. Lão đại, ngươi trước đi.”
Nhạc Đông Lâm đứng giậy giơ ly trầm giọng nói: “Chư vị không cần lo lắng, chỉ một sát thủ Thanh Long Hội thôi mà, không đến mức khiến Nhạc gia ta thương gân động cốt đâu.
Cố gắng qua được thời gian này, đợi đến khi người của Thần Vũ Môn đến, Nhạc gia ta nhất định sẽ vượt qua nguy cơ lần này, đồng thời mượn nhờ lực lượng Thần Vũ Môn nâng cao một bước!”
Lời này vừa nói xong lại không mấy người ở đây phụ họa, chỉ có người của chi trưởng cùng vài chi khác thực lực hơi yếu không có võ giả Nội Cương cảnh, không dám không nể mặt chi trưởng, buộc phải nâng chén phụ họa.
Về phần những người bên Nhạc Đông Hành, thậm chí còn chẳng buồn nhúc nhích.
Nhạc Hạc Niên nhíu mày nói với Nhạc Đông Hành: “Lão tam, ngươi cũng đừng thất thần nữa, nói vài lời đi.”
Nhạc Đông Hành đứng lên trầm giọng: “Đại ca ngươi nói thì nhẹ rồi. Trực hệ bàng hệ Nhạc gia tổng cộng chết mấy chục người, võ giả Nội Cương cảnh cũng chết hai người, còn cả mấy trăm hạ nhân bỏ trốn. Đây không phải thương gân động cốt thì thế nào mới là?”
Nhạc Đông Lâm nhíu mày, hắn vẫn không ưa tên tam đệ luôn đối nghịch không chịu nể mặt mình này.
Nghe vậy Nhạc Đông Lâm chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Đây đều chỉ là việc nhỏ mà thôi, đến khi người của Thần Vũ Môn tới, người của Nhạc gia ta cũng kết thông gia với Thần Vũ Môn thành công. Lúc đó với thực lực tài nguyên của Thần Vũ Môn, muốn bồi dưỡng nhiều đệ tử hơn nữa cũng dễ như trở bàn tay!”
Nhạc Đông Hành giọng điệu buồn bã nói: “Đại ca nói câu này lại càng nhẹ nhỉ, đệ tử chết có thể bồi dưỡng lại, nhưng người chết thì sao? Lão tứ, lão ngũ, còn những con cháu chi chính chi phụ đã chết còn có thể sống lại được sao?
Một tháng nữa người của Thần Vũ Môn mới tới, lúc đó những người chết đi tính thế nào?
Nhạc Đông Lâm, hóa ra người chết đều không phải chi trưởng các ngươi nên ngươi không đau lòng!”
Câu cuối cùng của Nhạc Đông Hành gọi thẳng tên Nhạc Đông Lâm, lời này đã là phá hỏng quy củ sâm nghiêm của Nhạc gia, phạm vào tối kỵ.
Nhạc Đông Lâm chỉ vào Nhạc Đông Hành, tức tới không nói nên lời.
Nhạc Hạc Niên đột nhiên vỗ bàn quát lớn: “Lão tam! Ngươi nói vậy là sao? Quyết định mời người Thần Vũ Môn tới là của ta, ngươi đang bất mãn với ta đấy à? Còn không mau xin lỗi đại ca ngươi đi!?”
Với địa vị của Nhạc Hạc Niên tại Nhạc gia, trước đây nếu hắn nổi giận những người khác căn bản không dám trái lời, nhưng lúc này Nhạc Đông Hành lại cười lạnh: “Xin lỗi? Vì sao lại phải xin lỗi? Vì một người quyết định ngu xuẩn khiến cả Nhạc gia ta rơi vào nguy hiểm, ta cần xin lỗi loại người này hay sao?”
Nhạc Đông Hành nhìn thẳng vào Nhạc Hạc Niên trầm giọng nói: “Phụ thân đại nhân, ngài già rồi, cũng thay đổi rồi, không còn nhuệ khí năm xưa nữa. Ngài có còn nhớ gia huấn của Nhạc gia ta là gì không?
Hưng gia lập tộc, cẩn thận làm đầu. Chân đạp giang hồ, xung phong đi trước!
Hai câu đầu ta làm được, bất luận Bắc Lăng Phủ hay Lâm Trung Quận có ai dám nói lão tam Nhạc gia ta có gì không được không phải?
Nhưng người của chi trưởng thì sao? Lấy thân phận người Nhạc gia làm xằng làm bậy bên ngoài, cũng chính vì tên Nhạc Lư Xuyên kia tin lời mê hoặc của Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang, phái thất đệ đuổi giết Sở Hưu kia nên mới khiến thất đệ bị giết!
Cũng bởi chi trưởng cùng Nhạc Lư Xuyên tham lam, từ hôn Mục gia thì thôi còn muốn diệt môn. Diệt môn thì thôi còn không diệt sạch, chính vậy nên mới rước lấy đại hoa hôm nay!
Hai câu sau ta cũng làm được. Lúc trước phụ thân đại nhân ngài cần trấn giữ Bắc Lăng Phủ, không