☆ Chương 25:
Diễn xuất của Kiều Cầu giống như một tấm lưới vậy, càng tạo áp lực, dây lưới càng bị kéo căng ra, đến một mức độ nào đó, thậm chí nó còn có thể trở nên trong suốt, nhưng không vì vậy mà bị đứt mà ngược lại, lại càng gánh được trọng lượng lớn hơn.
Có hai việc khiến Từ Giao cảm thấy hứng thú, một là cô thắc mắc tại sao Kiều Cầu còn trẻ thế mà đã diễn xuất thành thạo như vậy, hai là cực hạn của cậu là ở đâu.
Từ Giao cảm thấy thú vị, nhưng cũng không muốn gây áp lực quá nặng nề cho Kiều Cầu. Chập tối, lúc đang ăn cơm trong trường quay, vốn đang ăn thì Kiều Cầu lại nôn ra, khiến cậu trợ lý họ Tống đang ngồi bên cạnh sợ hết hồn. Chăm sóc thân thể Kiều Cầu bây giờ hoàn toàn do trợ lý Tống phụ trách, có vấn đề gì thì quy trách nhiệm hết về anh chàng ngay. Trợ lý Tống nào dám cẩu thả, vội chạy tới nào là vỗ lưng, nào là đưa nước, chỉ sợ Kiều Cầu ngã xuống.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu..." Kiều Cầu hễ căng thẳng là lại chẳng ăn vào, bản thân cũng biết tật xấu này của mình, cậu dùng tay quạt quạt, trấn an đối phương, "Tại hơi nóng thôi."
Trợ lý Tống vội vã cầm cuốn tập lên quạt gió cho cậu: "Tối nay tắm xong thì ngủ sớm chút nhé."
Kiều Cầu gật đầu, thay đồ, tẩy trang xong liền trở về khách sạn, dù tắm rất lâu, nhưng cậu vẫn cảm thấy chẳng thể bình tĩnh nỗi. Cậu nằm vật ở trên giường, đơ người cả nửa tiếng đồng hồ, sau đó đột nhiên bò dậy lấy điện thoại ra gọi cho Giang Triển Tâm. Đã muộn lắm rồi nhưng Kiều Cầu chỉ chờ một lát, Giang Triển Tâm liền bắt máy.
"..."
"..."
Hai người đều không chủ động nói chuyện. Kiều Cầu tránh để tiếng thở nặng nề truyền qua điện thoại, trong thoáng chốc không biết nên nói cái gì.
"... Tiểu Kiều?" Giọng Giang Triển Tâm bình thản mà ôn hòa, "Sao vậy?"
Kiều Cầu đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân, thấp giọng nói với Giang Triển Tâm: "Anh ơi, —— Em muốn về nhà..."
Giang Triển Tâm khẽ trầm mặc, giọng nói trở nên cứng ngắc, hắn đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, hỏi: "Ai chọc giận em?"
Kiều Cầu dựa người vào thành giường, nói: "Không ạ..."
"..."
"Anh, em chính là đồ bỏ. Cả ngày hôm nay, chỉ vì mình em diễn mà tất cả người trong đoàn phải chờ. Chờ mỗi mình em..." Mắt Kiều Cầu nóng lên, chỉ đành ngước đầu dùng sức chớp mắt, toàn thân thì đau nhức, trong lòng thì vừa buồn vừa ngột ngạt, không nhịn được muốn khóc lớn. Nhưng lúc này cậu sao có thể khóc thành tiếng được, cậu sẽ khiến anh cậu lo lắng thêm mất.
Giang Triển Tâm im lặng. Hắn không phải kiểu người giỏi an ủi người khác, hơn nữa dù Kiều Cầu có làm sai thì hắn cũng không cảm thấy Kiều Cầu là đồ bỏ.
Đồ bỏ nhất định là đoàn phim.
Giang Triển Tâm vụng về nói sang chuyện khác:
"Chỗ em nóng không?"
Kiều Cầu sụt sịt mũi, "... Nóng."
"Lát anh qua đón em về."
"Đừng, đừng." Kiều Cầu vội vàng ngăn lại, "Không được đâu. Em ký hợp đồng rồi."
Giang Triển Tâm phì cười một tiếng, hỏi lại: "Thế phí bồi thường vi phạm hợp đồng nhiều không?" Hắn không hề e ngại mấy điều khoản hợp đồng này, giọng điệu khi hỏi còn có chút xem thường.
Kiều Cầu im lặng một chút rồi mới nói: "Không phải chuyện này. Em cũng muốn quay cho thật tốt."
Giang Triển Tâm hiếm khi thấy Kiều Cầu than thở cùng mình, cũng muốn an ủi lắm, nhưng lại chẳng biết cách, thành thử phần lớn là nghe cậu kể lể. Kiều Cầu cũng không phải là muốn được người khác an ủi, chỉ đơn giản là muốn xả ra thôi.
Nếu phân loại con người ra thành nhóm, thì có kiểu người thừa mứa sự tự tin, dù kết quả không tốt thì cũng chẳng ảnh hưởng đến sự tự tin của người nọ. Nhưng lại có kiểu người luôn phủ nhận bản thân, dù bản thân có đạt được đến ngưỡng thành công nào đi chăng nữa. Kiều Cầu chính là kiểu người sau. Có lẽ là vì cậu sống trong cô nhi viện quá lâu rồi, không bao giờ được người khác công nhận, phần tự ti tận sâu trong nội tâm cậu đến giờ vẫn tồn tại.
Giang Triển Tâm nghe Kiều Cầu hạ thấp bản thân như thế, trong lòng vô cùng tức giận, không phải giận Kiều Cầu, mà là giận cái đoàn phim kia.
Trên người Giang Triển Tâm có một cảm giác khá hung ác, cảm giác này lúc nói chuyện hiện ra rất rõ, chỉ khi đối diện với Kiều Cầu thì mới hơi có chút kiềm chế lại.
Kiều Cầu tương đối ỷ lại vào Giang Triển Tâm, nghĩ còn muốn than thêm nữa, nhưng lúc còn chưa mở miệng thì nghe thấy có người gõ cửa, cậu bảo với Giang Triển Tâm "Chờ em chút", sau đó hỏi: "Ai vậy ạ?"
Người đến là đạo diễn Từ Giao. Đã trễ thế này, Kiều Cầu có chút băn khoăn không biết một nam một nữ ở riêng thế này có ổn hay không, may mà tiếp theo liền nghe thấy giọng của cả phó đạo diễn. Kiều Cầu nói nốt mấy câu với Giang Triển Tâm rồi cúp điện thoại, mở cửa ra.
Tuổi Từ Giao khá lớn, cũng chẳng thích sửa soạn bản thân, suốt ngày phơi nắng phơi gió với đoàn phim, nên giờ trên mặt chi chít toàn nếp nhăn, trông già hơn tuổi thật nhiều.
Nhưng ánh mắt cô lại rất từ ái, thoáng nhìn điện thoại của cậu, hỏi: "Kiều Thu đang gọi điện làm nũng với mẹ đấy hả?"
Kiều Cầu đơ ra,