☆ Chương 39:
Lê Thượng nói xong lời này thì không nói tiếp nữa, chỉ lẳng lặng mà nhìn Kiều Cầu, hi vọng cậu chàng có thể hiểu ý của hắn.
Kiều Cầu cứ có cái cảm giác kỳ lạ nào đó, mới vừa định hỏi lại thì điện thoại trong túi quần rung lên. Lấy ra xem thì thấy trên màn hình hiện người gọi đến là "Anh trai", Lê Thượng liếc mắt một cái, ngay lúc Kiều Cầu muốn nhận điện thoại liền đột ngột đứng dậy:
"Tôi phải đi đây, cậu cũng nghỉ sớm chút đi nhé."
Kiều Cầu còn có nhiều chuyện muốn hỏi Lê Thượng, nghe vậy liền vội vàng xông lên muốn ngăn lại: "Chờ đã... Anh Lê, em có chuyện muốn hỏi anh."
"Hỏi anh cậu ấy." Lê Thượng hất cằm, chỉ vào điện thoại của Kiều Cầu, nói xong liền đi thẳng ra ngoài. Lúc đóng cửa phòng, đưa lưng về phía Kiều Cầu, còn giơ tay làm dáng "Tạm biệt".
Kiều Cầu hết cách, đành phải từ bỏ.
Cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Giang Triển Tâm, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể mở miệng ra được. Nguyên nhân hẳn là do là thái độ ở chung hồi trước với nhau đi, khi đó vừa có chút khách sáo lẫn xa cách, tôn trọng thì tôn trọng lẫn nhau rồi, nhưng cảm giác thân mật và cùng độ tín nhiệm trước sau không tăng lên được.
Giang Triển Tâm vốn nghĩ muốn cho Kiều Cầu không gian riêng, để cậu tăng thêm sự tự tin, không ngờ rằng lại gây ra tác dụng ngược, nuôi dưỡng ra cái tính cách ôn hòa, đến gần như nhu nhược của cậu chàng.
Cơ mà, dù Kiều Cầu có thế nào thì Giang Triển Tâm đều thích cả.
"Anh bận việc thêm một thời gian nữa," Giang Triển Tâm nói, "rồi qua thăm em nhanh thôi."
"Thật không ạ?" Giọng Kiều Cầu khấp khởi vui mừng, "Quá tốt rồi. Chừng nào anh lại đây?"
"Chờ anh giải quyết xong hết việc đã." Dù hắn rất muốn ưu tiên chuyện của Kiều Cầu lên đầu, nhưng những chuyện này toàn việc không thể không xử lý. Giang Triển Tâm đảo mắt nhìn đống giấy tờ chất chồng trên bàn làm việc, lòng cũng sốt ruột vô cùng.
Có câu nói này, Kiều Cầu như có đối tượng để chờ đợi, cái cảm giác uể oải không thể diễn tả được do phải diễn cả ngày cũng dần giảm bớt, cảm thấy cũng không đến mức mệt như vậy.
Có điều, quả thật mấy ngày sau đó càng quay càng vất vả hơn thật.
Giang Triển Tâm bảo sẽ tới nhanh thôi, nhưng thực tế thì quay đến ngày thứ mười rồi mà Giang Triển Tâm vẫn chưa thể tới thăm.
Cảnh nào đóng chung với Lê Phương đều rất vui, là cơ hội tốt để Kiều Cầu rèn luyện kỹ năng diễn xuất, nhưng hễ đóng chung với Chu Thư Dao thì y như bị dằn vặt. Trong Kiếm khách, Chu Thư Dao vào vai một thiếu nữ mười mấy tuổi, em gái của nhân vật Hàn Phóng, như hoa như ngọc, cùng Niếp Uân có hảo cảm với nhau. Trên thực tế, Chu Thư Dao đã ngoài ba mươi, tuy rằng trang điểm có thể che bớt dấu hiệu tuổi tác nhưng Kiều Cầu vẫn chẳng thể xem cô ta như là đối tượng thầm mến được, mà Chu Thư Dao thì luôn có cái cảm giác phòng bị, xa cách rất kỳ lạ, khiến Diêu Khánh tức điên lên.
"Dừng một chút! Dừng lại!" Hôm nay là ngày Kiều Cầu và Chu Thư Dao diễn chung, Diêu Khánh kêu ngừng, sau đó ném thẳng kịch bản xuống đất, mắng, "Cô có cái ánh mắt gì thế hả? Nhìn kẻ thù giết cha sao? Đây là phim điện ảnh, cô có biết là tốn bao nhiêu tiền không?"
Mắng đến khi mặt Chu Thư Dao đỏ bừng lên.
Khúc này là cảnh trên người Kiều Cầu chằng chịt vết thương, Chu Thư Dao sẽ lau vết thương cho cậu ta, nhưng ánh mắt thì rất sai, đầy vẻ dữ tợn, không có chút nào là giống như đang thương tiếc cả.
Chỉ có Kiều Cầu hiểu rõ sao ánh mắt Chu Thư Dao lại hung dữ như vậy, lý do rất đơn giản, đó là tại vì lúc Kiều Cầu và Chu Thư Dao diễn chung, hai người đều không vào trạng thái tốt được, mà đạo diễn lại chỉ mắng mỗi mình Chu Thư Dao.
Chu Thư Dao mãi không vào vai được, làm liên lụy ánh mắt Kiều Cầu cũng không đúng, không muốn diễn với Chu Thư Dao, lại sợ bị mắng, tinh thần gay go vô cùng.
Diêu Khánh quả thực là đã nổi trận lôi đình, mắng chửi thậm tệ, gân xanh trên cổ cũng lồi lên. Một nhân viên công tác nhanh chóng lại đây khuyên nhủ, chỉ lo Diêu Khánh tức giận ảnh hưởng đến bệnh tim.
Tình huống này chỉ đành tạm nghỉ, tay Kiều Cầu run lên, ngồi xuống bên cạnh, tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cậu cực kỳ sợ mấy tình huống không đầu không đuôi thế này, không biết câu chửi tiếp theo có chuyển sang đầu mình không. Kiều Cầu cảm thấy kỳ thực không bằng người Diêu Khánh mắng là cậu, như vậy tối thiểu còn biết bản thân thiếu sót ở chỗ nào. Không giống như hiện tại, phải nhìn theo sắc mặt của Chu Thư Dao, chuyện này khiến Kiều Cầu càng diễn càng cứng ngắc.
Lúc nghỉ ngơi, trợ lý Tống cầm đồ uống và trái cây tới cho cậu, Kiều Cầu khẽ vung tay ra hiệu không muốn ăn, trợ lý Tống liền ngồi xuống cạnh Kiều Cầu, câu được câu không trò chuyện cùng cậu. Kiều Cầu uống một hớp nước, lúc đầu thì không sao, nghe trợ lý Tống nói chuyện, nói một lát đột nhiên nôn khan hai cái.
Sau đó cậu đột nhiên nôn ra, nước trong miệng cũng phun ra trước ngực, mắt đỏ rực.
"Ôi sao thế này?" Trợ lý Tống cả kinh, chạy lên trước vỗ lưng Kiều Cầu, hỏi, "Đang bình thường sao lại nôn?"
Kiều Cầu cũng chỉ nôn một lúc, rất nhanh khôi phục như cũ, chỉ là vẫn thở gấp, xua tay liên tục:
"Không sao, không sao."
"..." Trợ lý Tống lo lắng nhìn Kiều Cầu, "Nước lạnh quá à? Hay lấy cho em ly nước ấm nhé."
"Không cần đâu," Kiều Cầu ngăn cản trợ lý Tống, "Em chỉ hơi căng thẳng tí thôi, đừng lo."
Dạ dày Kiều Cầu vốn không tốt, hễ gặp áp lực lớn là lại bị đau. Cậu cúi đầu nhìn trang phục của mình: "Anh đi lấy máy sấy tóc lại đây đi, để em sấy lại chút. Lát còn phải diễn tiếp."
Quay phim mười ngày ở Hoài Độ xong, ngày thứ mười một liền bay tới nơi khác lấy cảnh, trên máy bay Kiều Cầu và Lê Thượng ngồi gần nhau, ở giữa là hành lang, đưa tay là có thể chạm tới.
Kiều Cầu nhìn Lê Thượng, ngồi thẳng người lại, thở dài, trong lòng đột nhiên nghĩ Lê Thượng là tiền bối có thành tựu lớn như vậy mà đối xử rất bao dung với mình. Còn Chu Thư Dao cũng là tiền bối của cậu, sao lại chênh lệch lớn như vậy? Có điều chị ta là nữ, mình không thể tỏ ra quá tích cực với chị ta được, giờ phải làm sao đây, dù gì chị ta cũng là tiền bối, hay là cậu cứ nhún nhường thêm là được nhỉ.
Chỉ là sự nhượng bộ này cũng không khiến Chu Thư Dao thoả mãn, quan hệ của hai người tệ đi rất rõ ràng, cả đoàn phim ai cũng biết Kiều Cầu và Chu Thư Dao bất hòa.
Đến địa điểm lấy cảnh mới xong, mâu thuẫn càng thêm căng thẳng là bởi vì một chuyện nhỏ.
Điểm quay mới, không khí trong lành, dân cư thưa thớt, phong cảnh cực kỳ tươi đẹp. Nước từ con thác lớn đổ ào ào xuống hồ nước lạnh lẽo, tiếng nước đổ như sấm nổ bên tai, bao quanh con thác chính là rừng trúc rộng lớn, xanh biếc, lá trúc khẽ lắc mình, xào xạc trong gió.
Trong Kiếm khách, có một cảnh Niếp Uân và Hàn Phóng chiến đấu, kéo dài khoảng bốn phút. Hai chân Kiều Cầu bị quấn dây cáp, lúc đầu mới bị treo lên trên đỉnh rừng trúc, cảm giác căng cứng, đau đớn trên bắp đùi liền bị cảm giác sợ hãi trên không thay thế.
Kiều Cầu cũng không sợ độ cao, đấy là tình huống khi cậu bị treo trên không trung. Nhưng vì đây là cảnh mô phỏng khinh không, bên dưới có nhân viên công tác kéo cây trúc để nó uốn lượn, Kiều Cầu phải đứng trên cây, điều chỉnh vị trí bản thân theo đường cong của