Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 27


trước sau


Trì Vãn Chiếu đứng ở đó giống một núi tỏa ra hàn khí, người đứng chung quanh cô đều lui ra tạo khoảng cách, đồng thời cũng không quên cẩn thận dùng ánh mắt liếc nhìn cô, Tôn Đạo chạy tới, cúi đầu khom lưng hỏi:


"Trì tổng sao có thời gian rảnh rỗi tới đây. "

Ánh mắt mọi người đều đặt lên trên người Trì Vãn Chiếu.

Quách Nhất Tích nhịn không được đi về phía trước hai bước, giả vờ không thèm để ý đùa giỡn mái tóc dài, bộ dáng phong tình vạn chủng.

Thư ký Chu quét qua mọi người, giải thích với Tôn Đạo:

"Trì tổng vừa mới đi công tác trở về, nghe nói bộ phim này nhận được tỷ suất người xem không tệ, liền tới xem một chút. "

Tôn Đạo vội vàng nói:

"Khả quan lắm. "

Hắn đồng thời trừng mắt nhìn trợ lý một bên, chết tiệt, dĩ nhiên cũng không thông báo trước cho hắn!

Trợ lý bị hắn trừng mắt đến hận không thể chui vào đất, sắc mặt trắng bệch.

Trì Vãn Chiếu nghiêng mặt vẫn lạnh lùng như trước, chỉ tay về phía Quách Nhất Tích:

"Vị này là? "


Tôn Đạo vừa định mở miệng, Quách Nhất Tích đẩy hắn ra tiến lên một bước tự giới thiệu:

"Chào Trì tổng, em tên là Quách Nhất Tích. "

Cô hơi thẹn thùng nhìn thấy ánh mắt của Trì Vãn Chiếu, còn vươn tay, cổ tay trắng nõn bị gió thổi, Trì Vãn Chiếu chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta nói:

"A, thì ra là Quách tiểu thư, đã sớm nghe nói Quách tiểu thư diễn xuất tốt, vẫn chưa được nhìn thấy, không bằng hôm nay Quách tiểu thư biểu diễn cho tôi xem một đoạn? "

Quách Nhất Tích lập tức mặt mày hớn hở cười nói:

"Nào có, Trì tổng chê cười rồi. "

Thư ký Chu đứng bên cạnh Trì Vãn Chiếu, biết được lúc cô tức giận nói chuyện càng dịu dàng thì lại càng tức giận, hắn tiếp lời Quách Nhất Tích:

"Không bằng mời Quách tiểu thư diễn một chút phân đoạn của Khổng tiểu thư đi. "

"Quách tiểu thư diễn xuất tinh tế, cũng cho Khổng tiểu thư nhìn xem thế nào mới là diễn xuất chân chính."

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, không nắm được ý tứ của thư ký Chu, thật sự ghét bỏ Khổng Hi Nhan, hay là giúp cô ta hả giận?

Đặc biệt là Quách Nhất Tích, đáy lòng cô cân nhắc, nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, chỉ cảm thấy ánh mắt người đó nhìn cô dịu dàng, không chút sát khí.

Trì Vãn Chiếu từ đầu đến cuối đều cười khẽ, không lộ dấu vết, chỉ có Chu trợ lý thường đi theo bên cạnh cô nhìn thấy hai tay cô nắm chặt và sống lưng thẳng đứng.

Tôn Đạo vừa định cầu tình cho Quách Nhất Tích, Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn hắn, thu liễm biểu tình cười nhạt, khuôn mặt nhìn như lưỡi dao sắc bén:

"Tôn Đạo, ngài cảm thấy đề nghị này của thư ký Chu thế nào? "

Lời Tôn Đạo đến bên miệng liền quẹo cua:

"Vâng, không tệ. "

Hắn nhanh chóng gọi trợ lý dẫn Quách Nhất Tích đi thay quần áo trang điểm, Quách Nhất Tích hiển nhiên còn muốn nói chuyện nữa, nhưng nhìn thấy Trì Vãn Chiếu bất ngờ mắt lạnh mày nhạt, nuốt nước miếng, đem lời cự tuyệt nuốt vào trong bụng.

Kỳ thật cô cũng không phải diễn viên trong bộ phim này, cũng chưa từng nghiên cứu kịch bản, nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt, vậy cô thật sự đừng nghĩ đến việc lăn lộn trong giới.

Tôn Đạo nói với Quách Nhất Tích nội dụng cảnh quay này thế nào, vừa sắp xếp thỏa đáng liền nghe Hà lão nói:

"Thư ký Chu, ngài là có ý gì, Quách tiểu thư cũng không phải là người của đoàn làm phim, làm sao quay được? "

Mọi người không khỏi vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh.

Nhất là Tôn Đạo, hắn đứng trước mặt thư ký Chu cười nịnh nọt: "Lời của Hà Lão..."

Lời hắn còn chưa nói xong, liền nghe giọng thư ký Chu ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Hà lão, theo lời ngài nói, không phải người của đoàn làm phim này không thể diễn, nhưng có thể khua tay múa chân, là ý tứ này sao?


Hà Lão sắc mặt đỏ bừng:

"Anh, anh, anh..."

Hắn liên tục nói ba chữ, sửng sốt không nói ra một câu hoàn chỉnh, Trì Vãn Chiếu nhàn nhạt liếc hắn:

"Có diễn sao? Không diễn thì đổi người khác. "

Tôn Đạo kéo người Hà lão về phía sau:

"Quay quay quay! "

"Mọi người vào vị trí của mình!"

Sau khi bắt đầu, Quách Nhất Tích đứng ở bên cạnh hồ, Hà lão ở đối diện cô, Tôn Đạo sớm đã sai người bưng ghế cho Trì Vãn Chiếu, giờ phút này Trì Vãn Chiếu ngồi ở một bên, phía sau đứng không ít người.

Chát một tiếng, Quách Nhất Tích bị đánh đến đầu nghiêng sang một bên, kỳ thật Hà lão cũng không có dùng sức, chỉ là mượn lực.

"Cắt!"

Người hô cắt cũng không phải là Trì Vãn Chiếu cũng không phải Tôn Đạo, mà là thư ký Chu, anh ta hô cắt xong nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, trong mắt hắn lóe sáng, cười cười:

"Xin lỗi Tôn Đạo, tôi chỉ cảm thấy biểu hiện của Quách tiểu thư không có tốt lắm, ngài biết đó, Trì tổng của chúng tôi luôn không chịu nổi khuyết điểm nhỏ nhất, mời Quách tiểu thư phát huy thực lực một chút. "

Lời hắn nói rất thành khẩn, Tôn Đạo nhìn hắn lại nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, chỉ thấy người này thần sắc lạnh nhạt ngồi trên ghế, tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng quanh người đều là khí thế bức người, làm cho người ta bất giác cúi đầu.

Tôn Đạo không còn cách nào khác, chỉ là cùng Trì Vãn Chiếu xin lỗi hai câu, hô một câu bắt đầu lại từ đầu.

"Chát!"

"Cắt! Quay lại! "

"Chát!"

"Cắt! Một lần nữa! "

"Chát!"

"Cắt!"

Chỉ chốc lát, nửa bên mặt Quách Nhất Tích có năm dấu bàn tay rõ ràng, ngay cả phấn cũng không che được, Hà Lão tát mấy cái cuối mang theo tức giận, dùng không ít lực.

Trì Vãn Chiếu thủy chung thản nhiên ngồi yên, không nói một lời, chỉ có thư ký Chu đang đâm chọc, một hồi Quách tiểu thư động tác không phối hợp, trong chốc lát Hà Lão biểu tình không đúng, mọi người đều có thể nhìn ra là cố ý.

Người vốn xem kịch hay của Khổng Hi Nhan đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn cô.

Hết lần này tới lần khác cô so với Trì Vãn Chiếu còn bình tĩnh hơn, mắt nhìn mũi không quan tâm, chỉ đứng ở một bên trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng phụ họa vấn đề với Phó Thu.

Trong phim trường bị bầu không khí kỳ quái bao phủ, Tôn Đạo là tức nhưng không dám tức giận cũng không dám nói, đối với ánh mắt cầu cứu của Quách Nhất Tích, hắn liếm môi dày, muốn cầu tình, nhưng nhìn thấy sự nghiêng mặt lạnh lùng của Trì Vãn Chiếu, lại cắn răng dứt khoát không nhìn.


Rốt cục cảnh tát mặt cũng qua đi, thư ký Chu không nói cắt, Tôn Đạo vội vàng sắp xếp cảnh nhảy xuống nước, Quách Nhất Tích còn không nhìn ra Chu trợ lý cố ý dằn vặt mình.

Vì vậy, cô bắt đầu xốc lên tinh thần, chuẩn bị nhảy xuống nước, chỉ một lần là qua.

Nhưng trong phim trường lại vang lên giọng của thư ký Chu mang theo ý cười.

"Cắt! Tư thế không đúng, làm lại. "

Quách Nhất Tích thay quần áo, trang điểm, vừa nhảy xuống.

"Cắt! Nhảy sớm. "

" Cắt! làm lại! "

" Cắt!"

" Cắt!"

Quách Nhất Tích không biết mình mấy lần từ trong hồ đi ra, hàn khí trên người cũng chưa bớt đi liền nhảy xuống nước, thậm chí quần áo cũng không kịp sấy khô liền dính lên người.

Khi gió thổi, cô run rẩy răng va vào nhau lập cập.

Tôn Đạo sau khi cô nhảy xuống nước hô cắt lần thứ sáu, kiên trì nói với thư ký Chu:

"thư ký Chu, ngài thấy trời lạnh giá, thân thể Quách tiểu thư cũng không tốt lắm, hơn nữa, cô ấy cũng không phải người của đoàn làm phim, có nên..."

Thư ký Chu nghe Tôn Đạo nói xong quay đầu nhìn hắn, tiếp theo xin lỗi cười cười:

"Xin lỗi Tôn Đạo, xem tôi này, vừa nghiêm túc lên liền không có xong, ngược lại ủy khuất Quách tiểu thư, nếu thân thể Quách tiểu thư không tốt lắm, cũng không phải là người của đoàn làm phim. "

"Vậy chúng ta, không bằng đổi người khác."

Hắn nhanh mắt lướt qua người trong đoàn phim:

"Quách tiểu thư diễn xuất nhìn chung cũng rất bình thường, thật sự khó có thể khiến kẻ dưới thuyết phục, nếu muốn Khổng tiểu thư học tập, tự nhiên không thể tay không mà trở về. "

"Không bằng, cô tới đi."

Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Ngô Thanh, rõ ràng mang theo nụ cười nhạt, nhưng Ngô Thanh sửng sốt từ đầu lạnh đến chân, rùng mình vài cái.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện