Kabuki Town, Shinjuku, Tokyo
Brock Rumlow mang theo thành viên đội STRIKE, tại khách sạn nghên đón một vị “khách nhân”.
Khi Rumlow nhìn thấy gã đầu trọc đeo kính, trên người mặc một bộ vest màu đen, hắn hơi nhếch miệng, lộ ra một chút kinh thường
“Sitwell, why do u come here?”
Gã đầu trọc dùng ngón tay đẩy nhẹ gọng kính, giả vờ không nhìn thấy biểu cảm kinh miệt của đối phương, đáp lại: “Cấp trên để tôi đến trợ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ”.
“Không cần, chỉ là một vụ giao dịch đơn giản, tôi có thể dễ dàng hoàn thành”
Không để ý đến giọng điệu của Rumlow, Sitwell nở một nụ cười có chút dối trá, đi tới bên cạnh Rumlow, khẽ nói:
“U know, cấp trên vô cùng coi trọng cuộc giao dịch này, tôi cũng chỉ phục tùng theo mệnh lệnh mà thôi.
Với cả, bây giờ Tokyo đang rất hỗn loạn, ngài ấy muốn chúng ta điều tra cụ thể đám người kia là ai !”
“Hừ...” Nghe được Sitwell mang cấp trên ra làm lý do, mặc dù không mong muốn làm việc cùng tên này, nhưng Rumlow cũng không thể làm trái lệnh.
“So..u dont talk to much ! This mission, is mine !”
Vừa dứt lời, Rumlow liền trợn mắt nhìn Sitwell, mang theo đám cấp dưới quay người rời đi.
“Một thằng bị thịt đầu óc ngu xuẩn...”
...........
Shinjku là một trong những khu vực sầm uất nhất của Tokyo, thậm chí là của cả Nhật Bản.
Nơi đây cũng được mệnh danh là “Never Sleeps City”, cũng là khu đèn đỏ lớn nhất Châu Á.
Ở đây, sẽ không thấy được cuộc sống nhàn nhã thoải mái như ở Kamakura, thay vào đó người dân có tiết tấu sinh hoạt rất nhanh.
Dưới những ánh đèn neon, những người đi đường đều bước đi vội vàng, giống như là họ đang bị muộn giờ đi làm hay lỡ trễ một cuộc hẹn quan trọng.
Đặt mình vào trong biển người, ai cũng sẽ không tự chủ được tăng nhanh nhịp độ của bước chân.
Mặc dù Tokyo đang xảy ra những vụ thảm sát khiến thành phố này trở nên hỗn loạn, nhưng ở con phố này, người dân đi lại vẫn rất đông đúc, các hoạt động kinh doanh và vui chơi vẫn nhộn nhịp không kém gì trước kia.
Có lẽ là do Shinjuku là một trong những địa điểm hiếm hoi chưa xảy ra những vụ thảm sát.
Quân đội và các cơ quan an ninh đang lập vòng vây bảo vệ và duy trì trật tự ở những nơi này, hầu hết các quan chức chính phủ cấp cao hoặc những ông trùm thương nghiệp, ông trùm xã hội đen, người thì lựa chọn trốn về những vùng quê, người thì lựa chọn cùng gia đình chuyển vào tạm trú ở những nơi đã được quân đội bảo vệ.
Các khu vực khác của Tokyo gần như đã không còn ai quản lý, dân cư cũng dần thưa thớt, thực sự là đang chết dần !
Lúc này...
Nhóm của Rumlow đang đi lại trên đường phố nhộn nhịp, xảy ra một khúc nhạc dạo ngắn.
Bụp!
Bả vai cùng bả vai có một lần tiếp xúc thân mật !
“Thằng khốn ! Mày không có mắt à !?”
— QUẢNG CÁO —
Một tên thanh niên mặc áo sơ mi hoa văn, trên cổ đeo dây chuyền vàng, xoay người lại kèm theo một trận mắng chửi.
Nghe được tiếng chửi rủa của đối phương, Rumlow hiểu tiếng Nhật, trong ánh mắt bỗng nhiên tràn đầy tàn nhẫn.
Hắn dùng một tay túm lấy cổ áo tên kia, kéo lại gần mình, trầm giọng nói: “Cút !”
Vừa nói xong, liền đẩy tên thanh niên kia ngã xuống đất, khiến hắn ta sợ hãi, vội vàng bỏ chạy thục mạng.
Xử lý xong phiền toái nho nhỏ, đám người tiếp tục đi về phía trước.
Rumlow đi đầu, vừa dùng tay đẩy ra những người ngăn cản đường đi, vừa bực bội hỏi Sitwell đang đi bên cạnh hắn, “Người kia tại sao lại hẹn gặp ở địa điểm như thế này ? Chẳng lẽ không biết đạo lý càng nhiều người càng phiền phức hay sao ?”
Sitwell vẫn như cũ mặc một bộ vest đen, trông rất lịch sự, nghe được câu hỏi của Rumlow, trên mặt hắn không có bất kỳ thay đổi nào, bình tĩnh trả lời: “Anh phải biết, Nhật Bản đang có một đám sát thủ rất kinh khủng, chuyên môn sát hại quan viên hoặc đầu lĩnh, hiện tại nơi này được quân đội bảo vệ xung quanh, tất cả mọi người đều tạm thời trú ẩn ở đây, Người đó cũng không ngoại lệ”
“Hơn nữa, có lẽ cũng không muốn người khác chú ý...”
Lườm lườm Sitwel đang bình tĩnh đi bên cạnh mình, Rumlow cũng cảm thấy trong lòng dâng lên một chút căng thẳng.
Nhiệm vụ lần này, là cấp trên của hắn, cũng chính là bộ trưởng Alexander Pierce tự mình giao cho.
Một nhiệm vụ cơ mật, nếu chỉ là giao dịch bình thường thì tương đối đơn giản, nhưng tại thời điểm hiện tại, thì nó bắt đầu có không ít nguy hiểm.
Xuyên qua dòng người đông đúc, đoàn người đi tới một tòa nhà trong ngõ nhỏ.
Từ trong vẻ điệu thấp nhưng không thiếu phần xa hoa, có thể đoán ra được đây là một trung tâm giải trí tư nhân.
Dùng tiếng Nhật lưu loát của mình nói vài câu với mấy tên canh cổng, Rumlow và đám thuộc hạ liền bước vào trong toà nhà.
Một đoàn người đi thang máy lên tới tầng cao nhất.
Đinh !
Vừa bước ra khỏi thang máy, đám người Rumlow liền nhìn xung quanh căn phòng, không bỏ xót một thứ gì.
Đây là một căn phòng rất rộng, khoảng chừng 300m², bao xung quanh là cửa sổ sát đất.
Để ra vào nơi đây chỉ có một biện pháp duy nhất là đi thang máy.
Xung quanh căn phòng được bố trí như một buổi party.
Lấy một quầy bar sang trọng làm trung tâm, bốn phía đặt những chiếc bàn dài.
Trên bàn bày rất nhiều thức ăn cùng rượu, thậm chí còn có cả súng ống và Kiếm Nhật.
Nhìn thấy quang cảnh như vậy, Rumlow hơi nhíu mày lại.
Đúng lúc này, một nữ nhân xinh đẹp mặc Kimono đi tới trước mặt đám người Rumlow, hơi hơi cúi đầu, “Xin mời đi theo tôi, tiểu thư Kimiko đang chờ các vị...”
Rumlow ném một ánh mắt cho đám thuộc hạ, ra hiệu bọn chúng đứng tại chỗ chờ lệnh, sau đó cùng Sitwell đi theo nữ nhân kia, đi tới phía trước một căn phòng riêng biệt.
Vừa bước vào, hai người liền nhìn thấy một thân ảnh thon thả đang đứng phía trước cửa sổ.
Đang lúc hai người chăm chú nhìn người nọ, đối phương xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt không được hoàn mỹ.
Dưới mái tóc đen xõa vai, là một khuôn mặt nếu chỉ nhìn một bên thì sẽ cảm thấy rất xinh đẹp, nhưng một vết sẹo dài máu vẫn chưa khô cắt dọc lấy từ mắt trái xuống cằm, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp hiện giờ có chút dữ tợn.
Nhưng từ biểu cảm của nữ nhân kia, cô dường như không để ý chút nào.
“Các vị, đã lâu không gặp !”
Nghe được câu chào của cô gái, Rumlow cũng không thèm đáp lại, hơi cau mày, nói: “Tiểu thư Kimiko, chúng ta ngay lập tức tiến hành giao dịch..” — QUẢNG CÁO —
“Được !”
Vừa nói xong, cô gái tên Kimiko kia liền từ từ đi tới bên cạnh chiếc bàn dài, cầm lên một chiếc vali màu bạc từ dưới mặt đất.
Một tiếng “cạch” vang lên, cô mở ra chiếc vali, sau đó đẩy về phía Rumlow.
“Hai vị, xin tự nhiên...”
Dưới ánh mắt ra hiệu của Rumlow, Sitwell lập tức kiểm tra bên trong chiếc vali, bên trong đó có năm gói dung dịch màu cam.
“Xác xuất thành công như thế nào ?”
“Theo lời của bọn họ nói là 10%..”
Nghe được phần trăm