Bộ dạng hấp tấp vội vàng của lão Quy làm cho mọi người đều khiếp sợ. Ngay tại thời khắc đó, đám người Ngụy gia vội vàng đề phòng. Không ít người cầm chặt vũ khí trong tay, chỉ là một chút võ công mèo cào của bọn họ có hữu dụng hay không thì cũng chẳng ai nắm chắc.
Áp lực bây giờ cũng không như lúc đối mặt với cao thủ võ lâm. Đó vừa là một con rùa lớn, lại là yêu quái không biết đã tu luyện bao nhiêu năm. Gia chủ Ngụy Vô Úy tuy mở miệng một tiếng đều gọi “Tiên trưởng” nhưng không người nào cảm thấy nó là tiên cả.
Đại bá, Tam thúc và lão quản gia của Ngụy Gia đứng dựa vào nhau, tạo thành thế tam giác. Chân khí trong cơ thể khẽ vận chuyển, tùy thời có thể toàn lực liều mạng.
Ngụy Vô Úy phải dựa vào ý chí mạnh mẽ, mới không lùi lại. Đồng thời gã giơ tay ngăn mọi người lại, ra hiệu không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Cái này! Tiên trưởng an tâm, chớ nóng vội! Ngụy mỗ thực sự đã gặp qua cao nhân…”
Thấy Ngụy Vô Úy nói chuyện, lão Quy liền ý thức được bản thân mình thất thố. Lão tỉnh táo lại một chút, thân thể căng cứng cũng hòa hoãn hơn.
“Lão Quy ta cũng là nhất thời nóng lòng, làm cho Ngụy gia chủ sợ hãi rồi. Xin mời ngươi nói tiếp!”
Ngụy Vô Úy nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng suy nghĩ không biết phải làm sao. Hiện tại, không phải gã cứ nói ra sự tồn tại của Kế tiên sinh là xong chuyện, mà chỉ e là dù gã có nói thật thì lão Quy cũng không bỏ qua.
Thế nhưng Kế tiên sinh đã đi xa rồi, ai biết ngài có trở về hay không, nếu ngài có trở lại cũng không biết vào lúc nào. Khái niệm thời gian của thần tiên với phàm nhân đâu có giống nhau chứ?
Nhưng lão Quy liệu sẽ nghĩ như vậy sao? Ngộ nhỡ Ngụy mỗ ăn ngay nói thật mà lão lại cho rằng gã thoái thác gạt người thì làm sao bây giờ?
Trong hai nhịp thở, Ngụy Vô Úy nghĩ nhanh như chớp. Gã biết rõ nếu mình không nói, yêu quái này hẳn sẽ không nén được lửa giận.
“Tiên trưởng, ta có duyên gặp một vị thế ngoại cao nhân, nhưng ta lại sợ tùy tiện tiết lộ sẽ khiến cho ngài ấy không vui. Ta có thể nói với ngài trước, ngài nghe xong thì quyết định làm như thế nào nhé?”
Lão Quy ngẩng đầu nhìn nam tử giàu có trước mặt.
“Được, mời nói!”
“Ai da…”
Ngụy Vô Úy khẽ run rẩy, đưa tay áo lau mồ hôi trên trán. Do gã thật sự căng thẳng, đồng thời thể hiện sự yếu thế, để lão Quy hiểu rằng hiện tại gã cũng không dám nói dối.
“Ban đầu, tại hạ nghe nói ở một huyện nhỏ trong Đức Thắng phủ có hiệp sĩ giết cọp ăn thịt người trên núi, lấy được một tấm da cọp trắng nguyên vẹn. Hơn nữa, lúc ấy cũng sắp tới lễ mừng thọ của lão thái gia nên tại hạ nghĩ tới việc mua lại. Dù sao Ngụy gia cũng có da cọp rồi nhưng một tấm da cọp trắng quả thực rất hiếm thấy.”
“Trong một lần nói chuyện với Huyện thừa, lần đầu tiên tại hạ gặp được tiên sinh.”
Ánh mắt lão Quy hơi mở lớn. Lão nhạy bén nhận ra cách dùng từ của Ngụy Vô Úy biến hóa theo bản năng, hoàn toàn là kính trọng từ trong tâm.
“Lúc ấy, tiên sinh còn nhìn ta. Vốn dĩ tại hạ tưởng rằng do mình cùng Huyện thừa đang bàn luận đến chuyện của tiên sinh nên ngài ấy mới tùy ý nhìn đến. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tiên sinh chắc chắn phát hiện ra tai họa của ta đang tới gần!”
Trong lòng lão Quy khẽ động, mở miệng dò hỏi.
“Do tên Trịnh Thiên Thu kia đi tìm ngươi sao?”
“Đúng vậy, Trịnh Thiên Thu cùng với Yến Địa Thập Tam Đạo và một số cao thủ giang hồ hàng đầu khác bố trí mai phục ta. Chỉ đáng tiếc bọn họ không biết từ nhỏ vãn bối đã giả bộ không biết võ công. Vào thời khắc mấu chốt, bọn chúng mất cảnh giác, liền bị ta hạ độc, đả thương cũng liền bị bắt hết cả đám.
Lúc này, Ngụy Vô Úy không nói tới vị cao nhân kia. Những việc này không quan trọng với lão Quy, nhưng gã có thể cẩn thận thăm dò xem yêu quái có thể nhìn thấu mỗi câu nói hay không.
“Đội ngũ của Ngụy gia ta tuy thắng thảm nhưng cũng không vội vàng rời đi. Vì vậy, khi quay trở lại huyện, ta có cơ hội một lần nữa bái phỏng cao nhân!”
Thấy lão Quy lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, cũng không phản ứng gì, Ngụy Vô Úy mới khẽ thở phào một hơi.
“Lúc ấy ta nghe nói trong huyện có một con hồ ly lông đỏ như lửa bị chó dữ rượt cắn, còn có mấy tên thợ săn đuổi theo muốn đánh chết nó để lấy lớp da lông.”
“Hương thân trong huyện nhớ lại, khi ấy tiên sinh đang đi dạo ở đầu đường. Vào lúc nguy cấp, con hồ ly kia bèn giả chết lừa gạt mấy tên thợ săn. Khi nó chạy trốn đến đầu đường, nhìn thấy tiên sinh liền không ngừng khấu đầu, thê lương khóc than!”
Lão Quy nghe vậy thì thoáng khẩn trương, mở to hai mắt. Dường như hơi thở cũng trở nên nặng nề một chút.
“Tiên sinh có cứu xích hồ không?”
Xích hồ này chắc chắn không phải là hồ ly bình thường, ít nhất nó đã khai mở linh trí rồi. Phải biết rằng yêu vật hay bị tiên môn ghét bỏ. Mặc dù lão Quy an ổn tu luyện nhưng chưa chắc đã được xem trọng. Hơn nữa, không ít yêu vật đã từng yên lặng tu luyện nhưng đến khi có thành tựu liền làm chuyện ác. Vì vậy, câu nói “Chung quy yêu tính khó thuần” đã bao trùm biết bao nhiêu yêu quái.
Ngụy Vô Úy chậm rãi nói tiếp.
“Tất nhiên nó được cứu. Tiên sinh bỏ tiền ra trả cho mấy tên thợ săn. Sau đó ngài nhẹ nhàng khuyên giải lũ chó dữ, thế mà chó dữ cũng lùi bước. Tiên sinh ôm xích hồ vào trong ngực, đưa đến danh y trong huyện băng bó cứu chữa, lại mang về nhà dưỡng thương…”
Gã nói đến đây thì thoáng sửng sốt. Không phải vì quên hay sợ hãi, mà do gã rõ ràng cảm nhận được lão Quy đang cực kỳ hâm mộ.
Đúng vậy, chẳng qua đây là cảm giác mà thôi. Dù sao, mặt của con rùa này cũng không giống mặt người, cho nên biểu hiện khi tâm tình thay đổi cũng chỉ có thể đoán.
“Sau khi tiên sinh rời đi, ta từng nghe hài tử trong sân kể lại rằng lúc vết thương của xích hồ ổn định, nó rất nhớ nhà. Vì
vậy, tiên sinh đã thả xích hồ về nơi hoang dã rồi.”
"Cái gì ~!"
Lão Quy vô cùng kinh ngạc, trong miệng phun ra hơi thở mang theo mùi tanh, thổi bay cả tóc mai Ngụy Vô Úy, cũng kích động đến nỗi bốn chân ngoạm sâu vào lòng đất.
“Vậy mà hồ ly kia lại rời đi! Quả thực, quả thực ~~~~! Tức chết ta ~~~!"
Ẩn trong câu nói kia dường như có một tiếng gầm kìm nén. Thanh âm không đủ vang dội nhưng bất kỳ ai ở đây cũng cảm nhận được nỗi hận không thể lấy thân mình thay thế, tức giận, thậm chí không cam lòng.
“Đợi một chút! Ngươi nói vị “tiên sinh” kia đã đi rồi sao?”
Sau khi phát tiết xong, rốt cuộc lão Quy cũng nhận ra nửa đoạn đầu trong câu nói của Ngụy Vô Úy.
“Đúng vậy.”
Ngụy Vô Úy có chút hồi hộp, vội vàng nói.
“Tiên trưởng, xin hãy nghe ta nói hết. Ngày ấy, chúng ta bị thương nên quay về huyện tĩnh dưỡng. Ta nghe được chuyện “Tiên Duyên” khi ép hỏi Trịnh Thiên Thu, tâm tình ngứa ngáy khó chịu. Cho nên ta đã nhờ sai dịch trong huyện dẫn ta đi bái phỏng tiên sinh.”
Nói tới đây, Ngụy Vô Úy nhớ đến cảnh tượng lúc đó, cảm khái một chút.
“Trong sân, dưới cây táo, có một người áo trắng và một người áo xanh đang ngồi chơi cờ… Lúc ấy, ta quấy rầy quả thực có chút mạo muội…”
Gã khẽ thở dài, cái gì mà Ngọc Hoài Sơn, cái gì mà Tiên Duyên chứ. Gã ý thức được có lẽ mình đã bỏ lỡ một cơ hội quý giá, chỉ là trên đời này chẳng có thuốc hối hận.
“Ta nói rõ mục đích, sau đó hết lời cầu khẩn, tiên sinh cũng rộng lượng đáp ứng. Cũng không biết người dùng cách gì, lần đầu tiên sờ vào ngọc bội, Lam Ngọc liền sáng lên, hiện ra bốn chữ Ngọc Hoài Thánh Cảnh. Tiên sinh nói ngọc này đến từ Ngọc Hoài Sơn, rồi không nói gì thêm, chỉ nói ta về đi.”
“Tiên sinh rời đi, vậy ngươi có biết lúc nào ngài quay trở về không?”
Lão Quy vội vàng hỏi.
“Cái này Ngụy mỗ cũng không biết. Nghe nói vào ngày đó, khi Ngụy mỗ đi rồi, tiên sinh có nói với hảo hữu là người sắp phải đi xa. Đúng rồi, còn một chuyện lạ nữa! Khi tiên sinh nói mình chuẩn bị rời đi, người dặn vị hảo hữu này đợi đến mùa thu, cây táo trong nội viện ra trái thì chia cho hàng xóm láng giềng cùng ăn. Vậy mà cây táo chỉ mới đơm hoa lại kết trái trong một đêm. Đợi đến khi trời sáng, táo đã chín mọng trên cành! Ai! Tại hạ biết việc này cũng đã vài ngày sau, tiên sinh cũng đã đi từ lâu rồi…”
Lão Quy trầm mặc hồi lâu mới nói một câu.
“Người đánh cờ với “Tiên sinh” là phàm nhân chăng?”
“Đúng vậy, người đó là phu tử của trường tư thục, hàng xóm của tiên sinh, cũng là hảo hữu duy nhất của tiên sinh ở trong huyện.”
Ngụy Vô Úy nói xong, chỉ thấy lão Quy chậm rãi gật đầu. Sau nửa ngày cũng không nói gì thêm.
Lão Quy im lặng, đám người Ngụy gia cũng không dám động đậy, cứ đứng chờ như vậy.
Ước chừng qua nửa chén trà, lúc nãy đám Ngụy gia đổ đầy mồ hôi toàn, giờ gió đêm thổi tới liền cảm thấy lạnh rét run. Lão Quy lại cảm thán một lần nữa.
“Ôi… Đúng là cao nhân đắc đạo, gặp được thật may mắn, gặp được thật may mắn!”
Thật ra, mọi người ở đây đều rung động. Ngoài lão quản gia, Đại bá và Tam thúc ra thì những người khác cũng chưa từng nghe qua chuyện này. Quả thực rất thần kỳ! Không biết gia chủ tự mình trải qua sẽ cảm thấy như thế nào.
“Việc này… Tiên trưởng, tại hạ thật sự không biết tung tích của tiên sinh, cũng không biết lúc nào người trở về… Chỉ là huyện kia tên là….”
“Ngụy gia chủ không cần nói nữa… Ta không làm khó ngươi.”
Lão Quy nghiêm túc nhìn gã.
“Nếu muốn vào Ngọc Hoài Sơn, một là đời sau xuất hiện con nối dõi tư chất thượng giai, hai là vừa khéo có một cách khác thích hợp hơn. Đó là trong huyết mạch trực hệ của lão tổ Ngụy gia năm xưa, tìm một đứa trẻ năm tuổi có thể đưa vào tiên phủ Ngọc Hoài Sơn. Tiên hạc thủ hộ trên núi cứ hai mươi năm đổi một lần. Tháng Giêng sang năm đúng lúc là bạn cũ của Ngụy gia các ngươi…”
“Ngươi mang ngọc bội đến, tiên hạc tất nhiên sẽ hiện thân. Đến lúc đó, ngươi năn nỉ nó đưa đứa bé tiến vào sơn môn. Sau đó tận lực khẩn cầu cho một người trưởng bối như ngươi được làm bạn với đứa bé ba năm. Tiên hạc kia vì báo ân, chắc chắn sẽ dốc sức giúp đỡ. Việc này có bảy thành cơ hội! Ngọc Hoài Sơn này ở…”
Lão Quy nói câu tiếp theo rất nhỏ, chỉ có gã nghe được. Nói xong, lão nhìn Ngụy Vô Úy rồi lặn xuống nước.
Chỉ trách duyên phận không liên quan tự thân, vô phúc nhìn thấy cơ hội tốt, năm nay lão lại đi cầu Giang Thần vậy!
"Phù phù ~ "
Tiếng động dưới nước làm cho Ngụy Vô Úy bừng tỉnh. Gã vội vàng hô lên về phía mặt sông giờ chỉ còn một chút xoáy nước.
“Đa tạ tiên trưởng. Sang năm, Ngụy gia ta sẽ tiếp tục chuẩn bị rượu ngon!”
Truyện convert hay :
Ta Bạch Phú Mỹ Lão Bà