Sau khi trở lại trường quay, trạng thái của hai người đã hoàn toàn khác ban nãy, Trương Triết Hạn gào lên lời thoại của A Nhứ một cách dứt khoát quyết tuyệt, nhưng lại mơ hồ lộ ra thất vọng và bi thương, còn Cung Tuấn đã diễn được gần như hoàn mỹ sự bất lực và bi phẫn của Ôn Khách Hành
Trên cầu cười đến thảm thương, khóc đến thảm hại, ánh mắt trống rỗng và mờ mịt khi thổi tiêu khiến người ta xót xa, đoạn dùng hết sức đập vỡ tiêu gần như làm mọi người chìm trong bộ phim...!
Tiêu nát kịch tàn, người đi duyên tận.
"Cắt! Tốt tốt tốt...!Cảnh này kết thúc!" Ngay cả đạo diễn cũng bị rung động, quay đầu nói với nhân viên công tác︰ "Mọi người kết thúc công việc."
Sau khi kết thúc, Cung Tuấn lau mặt chạy đến đình nhỏ gần đó, Châu Dã che ô đuổi theo sau mà không kịp︰ "Cung Tuấn ca,anh chạy chậm một chút, em có ô."
Trong đình có nhân viên công tác cầm khăn chờ, Cung Tuấn không nghe thấy tiếng của Châu Dã, chạy một mạch tới nhận khăn lau mặt, một lúc lâu sau mới lấy xuống, cười nói với Châu Dã đuổi đến nơi︰ "Mưa táp, em có ô còn được, anh không có ô, mắt lại không thể chớp mạnh, tất cả đều táp vào mắt anh."
"Cung Tuấn ca, anh vừa rồi diễn thật sự quá tốt, " Châu Dã tán dương︰ "Hoàn toàn là bản tôn Ôn Khách Hành!
Cung Tuấn khựng lại, sau đó toét miệng cười ngây ngô, ánh mắt nhìn trong đám đông cách đó không xa, đã không tìm được bóng dáng xanh lục kia nữa.
Tất cả đều kết thúc.
Giống như lần đầu Cung Tuấn dầm mưa, lần này Trương Triết Hạn cũng không xem hết diễn xuất của cậu đã rời khỏi đám đông, anh dẫn theo trợ lý trở lại phòng trang phục thay quần áo, tẩy trang rồi trở về khách sạn rất sớm.
Tiệc đóng máy ngày mai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh cũng sẽ không đến,