LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

CHƯƠNG 850


trước sau

Advertisement

Chương 850: Thiên Hàn Tinh

Thế nhưng….
“Cho dù có thể khiến ông lấy về được sức mạnh khủng khiếp nhưng suy cho cùng thì vẫn chỉ là trống rỗng mà thôi. So với những người mạnh thực sự thì ông còn kém lắm”, lúc này Diệp Thiên lên tiếng, tỏ ra khá ngạc nhiên.
Đồng thời, sức mạnh của anh lúc này cũng không ngừng được đẩy lên cao hơn.
“Cái gì?”, kẻ đối diện thấy vậy thì hết sức kinh ngạc.
Nhìn sang Diệp Thiên, hắn chỉ có thể nghe thấy những âm thanh hùng hồn: “Chết đi”.
Rầm! Một lực đạo khủng khiếp cứ thế được vung ra công kích đối phương.
“A…”, tiếng kêu gào thảm thiết xuất phát từ tên ở phía đối diện.
Sau tiếng gào thét đó, hắn phun ra cả miệng máu. Cảnh tượng hãi hùng khiến tất cả đám đàn em của hắn đều sững sờ. Chúng ngây dại đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn mất phương hướng và không biết phải làm gì tiếp theo.
Vì đại ca của chúng đã bị Diệp Thiên giết ngay trước mặt chúng.
Đây…
Tên này rốt cục lợi hại thế nào chứ? Đến cả đại ca mà cũng có thể giết nhanh gọn đến vậy?
Hắn có phải là người không? Lẽ nào….thực lực của hắn đã vượt qua tầng Đỉnh Phong thứ mười? Nghĩ vậy, bọn chúng không khỏi run sợ.
Đối với chúng mà nói thì Diệp Thiên lúc này chẳng khác gì bia đá sừng sững chẳng thể vượt qua.
Roẹt!
Diệp Thiên liếc mắt nhìn ngay sang những kẻ còn sống sót. Thấy vậy, kẻ nào kẻ nấy chân mềm nhũn, đứng không vững.
Diệp Thiên không chần chừ, cứ thế lao lên phía trước.
“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của đại ca, thực sự không làm gì xấu cả”, kẻ nào kẻ nấy run rẩy hét lên toán loạn.
“Không làm gì xấu? Ai tin?”, Mặc Huyền châm chọc, nói rồi ông ta cũng vung tay, chuẩn bị lấy tính mạng những kẻ còn lại.
Có điều lúc này Diệp Thiên lại ngăn ông ta lại: “Mặc tiền bối, tôi thấy rằng đám người này vẫn còn chỗ dùng đến”,
Mặc Huyền ngạc nhiên: “Ồ?”
“Chí ít thì cho bọn chúng cơ hội khai ra kẻ đứng sau tất cả là ai”, Diệp Thiên cười lạnh lùng.
Mặc Huyền khẽ cau mày: “Ừm, cậu nói cũng có lý.”
Thấy hai người phía đối diện ngừng tay, đám người lau mồ hôi đang toát ra nhễ nhại.
“Là nhà họ Phong, chúng tôi đều là người do nhà họ Phong thuê đến đây”.
“Đúng, vừa rồi người mà hai người giết chính là Trưởng Lão của nhà họ Phong, chính ông ta thuê chúng tôi tới đây”, đám người vội nhốn nháo nói.
“Nhà họ Phong…”, Mặc Huyền nheo mắt.
“Vốn tưởng rằng sau lần thất bại trước đó, nhà họ Phong sẽ biết đường ngoan ngoãn hơn nhưng nào ngờ bọn họ lại dám đến đây gây sự. Xem ra không thể giữ lại người của gia tộc này rồi”, Diệp Thiên hắng giọng.
“Ân oán của nhà họ hong và nhà họ Mặc chúng tôi, cậu Diệp chắc không cần đụng tay nữa”, Mặc Huyền nhìn sang Diệp Thiên.
Nhưng Diệp Thiên nghe vậy lại đáp: “Không thể như thế được, tôi cũng có ân oán với bọn họ, cho nên bọn họ cũng chính là kẻ thù của tôi. Cho dù tôi không tìm đến bọn họ thì đám người này cũng sẽ tìm đến tôi”.
Mặc Huyền đáp: “Có thù phải trả”.
…….
Sau khi giải quyết xong đám người, bọn họ rút thanh kiếm trên xác của trưởng lão nhà họ Phong. Dã Nhân thấy thanh kiếp thì lập tức chạy tới: “Là nó, cuối cùng tôi cũng tìm được nó rồi”.
Không ngờ ông ta lại kích động như vậy.
Diệp Thiên nhìn sang ông ta, nói: “Ông cầm lấy nó, chúng tôi hoàn thành lời hứa rồi nhé”.
“Vâng, vâng”, Dã Nhân gật đầu lia lịa.
Nhờ có Dã Nhân dẫn đường, Diệp Thiên và Mặc Huyền tìm tới nơi sâu nhất trong hang động. Khi bọn họ tới đây, liền cảm nhận được một luồng khí tức thần bí bao trùm.
Lúc này luồng khí tức linh động và thần bí đó thâm nhập vào trong tâm hồn bọn họ. Sau khi tới đây, Diệp Thiên lần đầu tiên phát hiện ở nơi sâu nhất của khu vực này có một thứ đồ khiến anh phải chú ý đến.
Và hiện giờ bọn họ đang đi về phía thứ đồ đó. Đó là một thứ với hình dạng tròn, giống như quả bóng, chỉ cần nhìn thấy nó thì người ta như bị cuốn vào và mãi không dứt ra được.
Vả lại, trên bề mặt của nó còn toát ra khí tức lạnh lùng vô hạn khiến cho bầu không khí ở đây trở nên lạnh lẽo.
Đây…
Đây chính là Thiên Hàn Tinh?
Diệp Thiên và Mặc Huyền đưa mắt nhìn nhau, trông nó có vẻ như là Thiên Hàn Tinh trong truyền thuyết.
Mặc Huyền quan sát một lát rồi nhanh chóng đi tới nói với giọng vô cùng kích động: “Không sai, nó chính là Thiên Hàn Tinh. Chúng ta bỏ bao công sức, cuối cùng cũng tìm được nó rồi’.
Ông ta giơ tay, khẽ chạm vào nó. Đột nhiên, một luồng khí lạnh thâm nhập vào cơ thể ông ta. Mặc Huyền khẽ rùng mình, nắm Thiên Hàn Tinh trong tay.
Lúc này, ông ta cảm khái nói: “Nó còn là viên Thiên Hàn Tinh rất tinh tú, đối với chúng tôi mà nói, đây quả là sự may mắn vô cùng.”
“Đã vậy thì chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Diệp Thiên không khỏi mong chờ.
Vì để tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm, anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bây giờ cuối cùng cũng có thể hoàn thành ý nguyện rồi.
Có điều khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì Diệp Thiên đột nhiên quay người lại nhìn Dã Nhân, nói: “Ông có muốn đi cùng chúng tôi không?”
“Haiz, không cần đâu”.
“Dù gì thì tôi cũng không biết tôi là ai, cũng không biết vì sao tôi lại ở đây, nhưng nếu như rời khỏi đây, tôi cũng không biết đi đâu cho nên tôi vẫn ở đây thôi”, ông ta ngồi dưới đất khoát tay nói.
Ông ta đã không muốn đi thì Diệp Thiên đương nhiên cũng không ép. Nghĩ một lát, anh nói: “Vậy được, ông bảo trọng. Cáo từ”.
Nói rồi, anh và Mặc Huyền cùng rời khỏi nơi này. Cả hai người lập tức quay lại khu nhúng kiếm.
Lúc này, mọi người của nhà họ Mặc đều đang quây quần ở đây và đã làm xong mọi công tác chuẩn bị chỉ chờ hai người quay về tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm.
Giây phút Diệp Thiên chờ đợi đã đến rồi.
-------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện