"Đây, đây, làm sao có thể như vậy?"
Lưu Cánh Hải và Lưu Khải Nam, đang quỳ trên mặt đất lúc này mới ngẩn ra, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng. Để đối phó với Diệp Thiên, bọn họ đã mời năm người theo võ cổ truyền tầng thứ tám. Vì thế, không biết bọn họ đã phải chi ra biết bao nhiêu tiền.
Nhưng ai có thể ngờ rằng cả năm người theo võ cổ truyển tầng thứ tám này chỉ vừa lộ mặt thì bốn trong số đó đã chết. Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Diệp Thiên chưa hề ra tay. Sức mạnh như vậy quả thực rất đáng sợ. Nhà họ Lưu muốn chống lại Diệp Thiên, chính là đang tìm đến cái chết.
Đặc biệt là Lưu Khải Nam, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảm thấy mình thực sự may mắn khi còn sống đến bây giờ.
"Thưa anh, còn một người nữa đã trốn thoát. Anh xem..."
Lang Thiên đứng sau Diệp Thiên nhẹ nhàng nói.
Vào lúc này, kẻ theo võ cổ truyền tầng thứ tám duy nhất còn lại đã trốn thoát không chút dấu vết. Tuy nhiên, chỉ cần Diệp Thiên muốn, chưa đến năm phút, đầu của hắn sẽ xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.
"Không sao."
Diệp Thiên nhẹ nhàng xua tay, nụ cười trên khóe miệng khiến người ta khó hiểu.
Nói xong, Diệp Thiên liền cúi đầu nhìn xuống hai bố con Lưu Cánh Hải bên cạnh.
"Mấy người không có lời nào muốn nói với tôi sao?"
Chỉ với một lời nói, Lưu Cánh Hải cùng con trai của ông ta toàn thân run lên bần bật, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
"Cậu Diệp, chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi..."
Lưu Cánh Hải cả người run rẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu.
"Cậu Diệp, chúng tôi biết sai rồi. Xin cậu hãy nương tay và bỏ qua chúng tôi. Cậu yên tâm, sau này chúng tôi sẽ không dám chống lại cậu nữa."
Lưu Cánh Hải giờ chỉ muốn chết đi cho rồi. Chỉ vì một Tô Thanh Thanh mà đắc tội với một người như Diệp Thiên, chính là đang tìm đến cái chết. Nếu có cơ hội hối cải, dù có chết ông ta cũng không bao giờ dám đối đầu Diệp Thiên.
"Thật không?"
Diệp Thiên nhếch khóe miệng nhìn Lưu Khải Nam bên cạnh.
"Thật, thật ạ..."
Lưu Khải Nam run rẩy phun ra ba chữ, lúc này cậu ta không còn dũng khí đối mặt với Diệp Thiên.
"Thôi được!"
Diệp Thiên xua tay rồi đứng lên.
"Nhà họ Lưu, đóng hết tất cả các cửa hàng, thế hệ đời sau trong ba năm nữa sẽ không được ra ngoài."
Lời nói của Diệp Thiên gần như đã thiết lập cảnh ngộ tương lai của nhà họ Lưu. Rõ ràng là Diệp Thiên không muốn giết hết bọn họ. Niêm phong dòng họ ba năm coi như là một bài học cho nhà họ Lưu
"Vâng, vâng, cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn cậu Diệp rất nhiều!"
Lưu Cánh Hải sững sờ khi nghe lời này. Nhưng vào lúc này, ông ta có thể giữ được cái mạng này cũng đã may mắn lắm rồi. Hai bố con chỉ có thể không ngừng dập đầu lạy, trong lòng biết rõ. Bây giờ, đừng nói bọn họ, thậm chí toàn bộ nhà họ Lưu đều toang rồi.
Diệp Thiên liếc nhìn xung quanh, nhẹ lắc đầu, xoay người rời đi. Lang Thiên và Lâm Khuê nhanh chóng theo sau. Theo sau cùng là Đông Phương Tĩnh và Lang Mộc.
Vừa đi tới cửa biệt thự, nhìn nhà họ Diệp yên ắng, Diệp Thiên bất giác khẽ lắc đầu.
"Nhà họ Diệp vốn là một gia tộc, lại cứ muốn tách thành ba, mơ mộng hão huyền muốn khống chế thủ đô, thật là ngây thơ."
Phía sau, Lâm Khuê hừ một tiếng: "Thưa anh, nhà họ Diệp bây giờ chỉ còn lại một nhà thôi."
Đáp lại, Diệp Thiên mỉm cười: "Một nhà đó có thể so sánh với trăm nhánh gia đình, còn có gan tổ chức Đại hội gia tộc. Thật nực cười!"
Nghe vậy, Lang Thiên nhíu mày: "Ý anh là..."
Diệp Thiên ngẩng đầu, phất nhẹ tay phải: "Trước Đại hội gia tộc, tôi không muốn có những tiếng động khác trong thủ đô."
"Vâng!"
Lang Thiên đáp lại rồi cùng Lang Mộc nhanh chóng rời đi.
Ý của Diệp Thiên đã quá rõ ràng. Đại hội gia tộc sắp diễn ra, hoàng tộc sẽ xuất hiện trở lại, các anh hào trẻ tuổi từ mọi miền sẽ tụ hội về thủ đô. Tình hình thủ đô ngày càng trở nên phức tạp. Vì vậy, lúc này, sự ổn định của thủ đô được đặt lên hàng đầu. Diệp Thiên, không muốn có bất kỳ việc ngoài ý muốn nào xảy ra cả.
"Thưa anh, chỉ mình Lang Mộc, tôi e rằng sẽ khó uy hiếp các gia tộc lớn ở thủ đô. Hay là..."
Lâm Khuê bước lên một bước, muốn nói nhưng lại thôi.
Diệp Thiên nhẹ nhàng xua tay: "Không cần! Chu Hoàng và Bạch Tử U đã tới thủ
đô rồi, thêm Thanh Long cũng đủ đảm bảo không để xảy ra sai xót gì."
Nói xong, ánh mắt anh nhìn sang: "Về phần cậu, còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm."
Đêm, yên tĩnh không một tiếng động.
Diệp Thiên ở phía trước, hai tay chắp sau lưng, bước đi không ngừng. Phía sau, Đông Phương Tĩnh nhẹ nhàng theo sau, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách năm bước với Diệp Thiên, không nhanh cũng không chậm.
Tuy nhiên, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Đông Phương Tĩnh lúc này lại có chút phức tạp. Từ biệt thự nhà họ Diệp đi ra, trong lòng Đông Phương Tĩnh vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Đối với cô, trước đây những người theo võ cổ truyền tầng thứ tám thật xa vời, không thể với tới. Nhưng cho dù như vậy, bọn họ dưới tay Diệp Thiên vẫn chỉ như một con kiến mà thôi. Rốt cuộc Diệp Thiên là nhân vật như thế nào? Hơn nữa, ngay cả Mạc Lão Mạc Huyền cũng hết sức tôn sùng.
"Ui da!"
Đông Phương Tĩnh đang suy nghĩ về những gì đang xảy ra, nhưng không nhận ra rằng Diệp Thiên đã dừng lại từ lúc nào. Đông Phương Tĩnh không để ý mà va vào Diệp Thiên. Cơ bắp cuồn cuộn của Diệp Thiên, cùng với cảm giác an toàn mạnh mẽ khiến Đông Phương Tĩnh ngẩn ra, gương mặt đỏ bừng, vội vàng lui ra.
"Xin, xin lỗi!"
Diệp Thiên lắc đầu, ánh mắt không có chút thay đổi nào. Anh ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm.
"Cậu còn năm giây nữa, hoặc là xuất hiện hoặc là chết!"
Giọng điệu của Diệp Thiên lạnh lùng, khiến ánh mắt Đông Phương Tĩnh ngưng đọng lại. Không lẽ có người theo dõi mình? Đông Phương Tĩnh thu ánh mắt lại, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì.
"Hừ, không hổ là Diệp Thiên, quả nhiên có cách riêng."
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên. Âm thanh không lớn nhưng dường như phát ra từ bốn phương tám hướng. Đông Phương Tĩnh cau mày, dù vậy cô vẫn không thể cảm nhận được rốt cuộc người nói đang ở đâu.
"Thời gian của cậu sắp hết rồi."
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, giọng điệu lạnh lùng.
Vừa nói xong, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Thiên. Người này khoảng 25 tuổi, mặc một chiếc quần bó màu đen. Dáng người rất cao nhưng hơi gầy, lông mày hơi nhướng lên, môi mím chặt, nhìn là biết không dễ đối phó.
"Người theo võ cổ truyền tầng thứ sáu!"
Khi Đông Phương Tĩnh nhìn thấy người này, đôi mắt cô nheo lại. Vì người này còn quá trẻ mà đã đạt đến trình độ tầng thứ sáu. Thực lực chắc chắn không tồi. Cô vốn nghĩ rằng ở tuổi của mình học đến tầng thứ năm đã khá ổn rồi. Nhưng nhìn thấy người thanh niên trước mặt, cô có chút sửng sốt.
"Người nhà họ Hiên Viên vẫn thích lén la lén lút nhỉ."
Khóe miệng Diệp Thiên khinh thường, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng.
"Anh đoán không sai, Hiên Viên Chí của nhà họ Hiên Viên!"
Người thanh niên trầm giọng nói, ánh mắt nhìn Diệp Thiên như muốn thiêu đốt.
"Tuy nhiên, tôi không thích bốn chữ lén la lén lút này."
Nói xong, ánh mắt Hiên Viên Chí chuyển hướng nhìn về phía Đông Phương Tĩnh sau lưng Diệp Thiên. Đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó trong mắt hắn hiện lên một tia khinh thường.
"Tàn dư nhà họ Đông Phương thật thú vị."
Truyện convert hay :
Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê